Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 23-1: Hôn bà xã



Editor: heisall

Đảo mắt đã qua một tuần lễ, vết thương trên đầu Mộ ngốc nghếch gần như đã không còn thấy nữa, nhưng hình như chỉ số thông minh lại càng thêm xuống cấp nghiêm trọng, động một chút là làm bộ tội nghiệp kêu: "Bà xã, đau."

Giang Dĩ Mạch đang chuyên tâm vẽ bản thiết kế, không cẩn thận dùng sức quá mạnh làm gãy đầu mũi cây bút trên tay .

Hôm nay, đây đã là lần thứ mấy anh ta nói đau rồi hả?

Nhưng nghĩ lại đây là vết thương mà anh ta đã chịu giúp mình, nên cô kiềm chế lại tính tình, quay đầu lại nói với Mộ ngốc nghếch: "Ông xã ngoan, anh đi tìm quản gia, nói ông ấy đi mời. . . . . ."

"Bà xã, thổi một chút là hết đau liền." Không đợi Giang Dĩ Mạch nói xong Mộ ngốc nghếch đã đưa mặt lại gần.

Giang Dĩ Mạch cảm thấy bây giờ anh chẳng khác gì đứa bé ba tuổi? Đầu bị thương mà thổi mấy cái thì sẽ hết đau được sao? Vậy còn cần bác sĩ làm cái gì?

Chắc chắn là anh ta đang cố ý, cũng đã hơn một tuần lễ rồi, còn đau như vậy sao?

Giang Dĩ Mạch đẩy mặt của anh ra: "Hiện tại tôi rất bận, trước mắt anh cứ đi tìm quản gia mời bác sĩ đến xem giúp anh một chút. . . . . ."

Mộ ngốc nghếch khổ sở che cái đầu quấn đầy băng gạc rồi chậm rãi ngồi chồm hổm trên mặt đất, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì đau mà trở nên tái nhợt hơn: "Đau quá . . . ."

Giang Dĩ Mạch bị dọa sợ nên vội vàng đi qua mở tay của anh ra: "Làm sao vậy? Để tôi xem một chút."

"Đau lắm." Mộ ngốc nghếch đau đến sắp khóc lên, nước mắt lả chả nhìn Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, anh thật sự rất đau, em thổi giúp anh một chút thì sẽ không đau nữa."

Giang Dĩ Mạch nhìn anh bị đau thành ra như vậy, vội vàng giữ lấy đầu của anh giúp anh thổi một chút, nhưng lại không chú ý tới hai cái tay của Mộ ngốc nghếch đang ôm lấy eo của cô, chóp mũi cao thẳng gần như áp sát vào cái cổ trắng nõn của cô, hít một hơi thật sâu, bà xã thơm quá đi…!

Mộ ngốc nghếch cong miệng lên muốn hôn cô.

Giang Dĩ Mạch sửng sốt một chút, lập tức đẩy mạnh cái đầu đang quấn đầy băng gạc của anh ra, Mộ ngốc nghếch đau đến nổi hít vào một ngụm khí lạnh: "Đau!"

"Mới vừa rồi anh đang làm gì?" Giang Dĩ Mạch nghiêm túc hỏi.

Mỗi lần như vậy cô luôn có cảm giác giống như mình bị cái người ngốc nghếch này chiếm tiện nghi*, nhưng một người ngốc sao hiểu được thế nào là chiếm tiện nghi của người khác chứ?

*chiếm tiện nghi: ý nói anh Mộ sờ mó lung tung chị Giang (^^ mình cũng thấy zậy)

Nhất định là mình suy nghĩ quá nhiều rồi.

"Bởi vì bà xã đối xử với anh thật sự quá tốt, nên anh cũng yêu bà xã nhiều hơn, vì thế mới ‘kìm lòng không đậu’* mà muốn hôn bà xã."

"Kìm lòng không đậu*?" Giang Dĩ Mạch nhìn kỹ Mộ ngốc nghếch, một người ngốc làm sao có thể hiểu mà dùng thành ngữ được chứ? "Cái từ này anh học được từ đâu?"

*kìm lòng không đậu: ý là không kiềm chế được, nó là câu thành ngữ nên mình giữ nguyên nhé.

"Xem trong phim truyền hình." Mộ ngốc nghếch rất khờ dại nói.

"Sau này không cho anh xem những thứ phim truyền hình không có dinh dưỡng này nữa, dạy hư đứa bé!"

Gương mặt của Mộ ngốc nghếch uất ức: "Anh không phải đứa bé, nên không bị dạy hư."

"Được rồi, tôi không thèm nghe anh nói nữa, anh không đau nữa thì đi ra ngoài chơi một mình đi, tôi vẫn còn bận một số việc ở trong này." Giang Dĩ Mạch mới vừa nhận được một đơn hàng, một người quen muốn thiết kế một món trang sức để làm quà tặng cho người khác.

"Bà xã, anh có thể hôn em một cái không?" Mộ ngốc nghếch cẩn thận từng li từng tí hỏi, ánh mắt khao khát nhìn cô giống như một đứa bé muốn ăn kẹo.

"Không thể!"

"Ách." Mộ ngốc nghếch rất thất vọng rũ mắt xuống, làm ra vẻ tội nghiệp buông cô ra.

Giang Dĩ Mạch nhìn bộ dạng thất vọng của Mộ ngốc nghếch rất đáng thương, nên không đành lòng: "Được rồi, hôn một cái. . . . . . A. . . . . ."

Không đợi Giang Dĩ Mạch nói xong, Mộ ngốc nghếch đã vui mừng đẩy Giang Dĩ Mạch té nhào xuống đất, cong miệng lên nhắm vào môi của Giang Dĩ Mạch mà hôn xuống, Giang Dĩ Mạch đột nhiên quay mặt đi, môi của Mộ ngốc nghếch đang dẩu lên thì bị bất ngời nên rơi vào má của Giang Dĩ Mạch.

"Được rồi, đã hôn xong."

Mộ ngốc nghếch rất uất ức: "Bà xã, anh có thể hôn lại một lần. . . . . ."

"Không thể!"

"Bà xã, anh muốn hôn lại." Mộ ngốc nghếch nói xong cúi thấp mặt xuống muốn hôn lại.

"Anh không nghe lời bà xã bảo phải không?"

"Anh nghe lời mà."

"Vậy anh còn không mau đứng lên?" Giang Dĩ Mạch nói tiếp: "Anh đi tìm quản gia, nói ông ta mời bác sĩ tới đây kiểm tra lại vết thương trên đầu của anh một chút."

Mộ ngốc nghếch rất uất ức và lưu luyến không rời nhưng cũng phải buông Giang Dĩ Mạch ra: "Được." Mỗi bước đi đều rất cẩn thận, cuối cùng vẫn còn rất khổ sở và không cam lòng mà đi ra ngoài.

Giang Dĩ Mạch cố ý bỏ qua cảm giác không nỡ ở trong lòng, tiếp tục vẽ bản thiết kế. Nhưng làm thế nào tâm trạng cũng không thể bình tĩnh được, nhớ tới vẻ mặt mất mác của Mộ ngốc nghếch, trong lòng luôn cảm thấy áy náy, đành phải đặt bút xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa phòng vừa mở ra, Mộ ngốc nghếch đang ngồi dựa vào cửa phòng nên không cẩn thận bị ngả lui ra phía sau, té xuống đất một phát.

"Sao anh lại ngồi ở chỗ này? Không phải nói anh đi tìm quản gia mời bác sĩ tới đây kiểm tra cho anh một chút hay sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi.

Mộ ngốc nghếch uất ức bò dậy: "Anh không đau, anh muốn ở bên cạnh giúp đỡ bà xã."

"Em không cần anh giúp đỡ, anh tự mình đi chơi đi."

Mộ ngốc nghếch tội nghiệp cúi thấp đầu: "Không ai chơi với anh, mẹ không cho người giúp việc chơi với anh, nói không đúng phép tắc, cũng không để anh đi tìm Tử Duệ chơi, nói Tử Duệ là người phải làm chuyện lớn, những đứa bé bên nhà họ hàng cũng không thích chơi với anh, mỗi lần anh đều phải chơi một mình, chẳng có gì vui."

"Từ nhỏ đến lớn anh đều chơi một mình sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi.

Mộ ngốc nghếch gật đầu một cái: "Bọn họ nói anh là kẻ ngốc, không muốn chơi với anh. Anh không phải người ngốc. . . . . ."

Giang Dĩ Mạch nhớ tới khi mình còn bé, mẹ qua đời, tiểu tam* mang theo hai đứa con hoang của cha vào nhà thành một gia đình, còn cô thì trở thành một người dư thừa, trong lòng cảm thấy khổ sở và mất mác. Người đàn bà kia ở sau lưng cũng không cho cô một sắc mặt tốt.

*tiểu tam: người thứ ba giành chồng của người khác

Nhất thời chạm vào chỗ đau trong lòng, Giang Dĩ Mạch ôm chặt lấy Mộ ngốc nghếch: "Ai nói anh ngốc? Anh nói cho em biết, em sẽ dạy dỗ cho họ một trận! Sau này em sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào nói anh ngốc, không ai chơi với anh thì em chơi với anh."

"Có thật không? Bà xã, em thật tốt." Mộ ngốc nghếch cũng ôm chặt lấy Giang Dĩ Mạch vào trong ngực, len lén đặt một nụ hôn dịu dàng lên mái tóc đen của cô, con ngươi tinh khiết trong suốt thoáng qua một tia thâm tình, nhưng chỉ lướt qua trong thoáng chốc rồi lại biến thành Mộ ngốc nghếch ngây thơ hồn nhiên như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.