Giang Dĩ Mạch bị Mộ Tử Duệ kích động, khó khăn lắm mới quyết định bằng lòng tiếp nhận Mộ ngốc nghếch, cùng anh sinh đứa bé.
Mộ ngốc nghếch hết sức phấn khởi vọt vào phòng tắm, muốn tắm chung với bà xã.
"A. . . . . ." Giang Dĩ Mạch cầm bình sữa tắm đập mạnh tới: "Cút ra ngoài!"
Đầu Mộ ngốc nghếch bị chai sữa tắm đập vào nên tủi thân đứng ở bên ngoài phòng tắm, chờ Giang Dĩ Mạch tắm xong ra ngoài, liền nhìn thấy bộ dạng của anh tội nghiệp giống như đứa bé làm sai chuyện gì đứng ở nơi đó.
"Bà xã, thật xin lỗi, ông xã sai rồi, em đừng tức giận có được không?" Mộ ngốc nghếch lã chã chực khóc nói, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đầy ngập nước, thật sự làm người ta quá đau lòng.
Giang Dĩ Mạch không có biện pháp nên tức giận với anh: "Mau vào tắm một cái đi, một lát nữa chúng ta. . . . . ."
Không hiểu sao mặt lại đỏ lên: "Đừng có chậm chạp nữa, đi vào tắm đi."
Mộ ngốc nghếch đi vào ba phút đã đi ra, Giang Dĩ Mạch đang sấy tóc thì giật mình nhìn anh: "Tắm xong rồi sao?"
"Ừ, tắm xong rồi, bà xã, bây giờ chúng ta có thể sinh đứa bé mập mạp rồi sao?" Mộ ngốc nghếch vui mừng cười hắc hắc.
"Tôi sẽ sấy khô tóc giúp anh trước." Giang Dĩ Mạch lôi kéo Mộ ngốc nghếch ngồi xuống, lần đầu tiên sấy tóc cho một người đàn ông.
Mộ ngốc nghếch vẫn rất vui mừng, vui mừng không ngậm miệng lại được, liên tục cười khúc khích.
Giang Dĩ Mạch lại thấy căng thẳng, đây là lần thứ hai trong đời cô, lần đầu tiên là bị mẹ chồng hạ xuân dược, cho nên cũng không có ấn tượng gì.
Nghĩ đến lần đầu tiên, trong lòng Giang Dĩ Mạch vừa khổ sở vừa tức giận, ngoài mặt thì cô làm như cái gì cũng không xảy ra, nhưng chỉ có chính cô biết trong lòng cô khổ sở biết bao nhiêu.
"Bà xã, bây giờ chúng ta có thể sinh đứa bé mập mạp rồi sao?" Mộ ngốc nghếch khờ dại hỏi.
Giang Dĩ Mạch phát hiện tóc anh đã sớm khô rồi, để máy sấy xuống, gật đầu một cái, xoay người nằm ở trên giường.
Giang Dĩ Mạch nhắm mắt lại, nếu đã quyết định, cũng không cần suy nghĩ lung tung nữa.
Rất lâu sau, Mộ ngốc nghếch cũng không có động tĩnh gì, Giang Dĩ Mạch mở mắt ra, thấy Mộ ngốc nghếch đang ôm chặt lấy cô: "Ông xã, anh đang làm gì vậy?"
"Anh đang cùng bà xã sinh đứa bé mập mạp." Mộ ngốc nghếch vui mừng nói, lại ôm chặt Giang Dĩ Mạch.
"Anh cảm thấy chúng ta như vậy thì có thể sinh ra đứa bé sao?" Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại.
"Mẹ anh nói sinh đứa bé mập mạp chính là ông xã ôm bà xã một cái, rồi bà xã ôm ông xã một cái, như vậy thì trong bụng bà xã sẽ có đứa bé rồi. . . . . ."
Giang Dĩ Mạch đạp Mộ ngốc nghếch một cước rớt xuống đất, tức giận nghiêng người xoay lưng lại với Mộ ngốc nghếch, không để ý đến anh.
. . . . . . Chị à, tính tình của chị sao lại hư hỏng như vậy? Cả đời làm quả phụ, thật đáng đời. . . . . .
Giang Dĩ Mạch nhớ tới lời nói đó của Giang Mỹ Kỳ trong ngày cô kết hôn..., cả đời làm quả phụ. . . . . .
Mộ ngốc nghếch đứng dậy từ dưới đất lại nhào tới, ôm chặt lấy Giang Dĩ Mạch, "Bà xã, em làm sao vậy? Tại sao tức giận?"
Giang Dĩ Mạch không để ý tới anh, trong lòng rất khổ sở.
Cô khó khăn lắm mới thuyết phục được chính mình tiếp nhận anh, thế nhưng anh lại đả kích cô như vậy.
"Bà xã, anh làm sai chỗ nào sao? Em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ sửa." Mộ ngốc nghếch rất uất ức nói.
"Anh không sai, là tôi sai, đi ngủ sớm một chút đi, tôi mệt rồi."
"Chúng ta còn phải sinh đứa bé mập mạp nữa mà." Mộ ngốc nghếch ôm chặt lấy Giang Dĩ Mạch.
"Được rồi, sinh thôi." Giang Dĩ Mạch thuận theo tình hình mặc cho Mộ ngốc nghếch ôm cô, như vậy nếu có thể sinh ra đứa bé thì mới là chuyện lạ đấy.
Rạng sáng ngày hôm sau, Mộ ngốc nghếch hết sức phấn khởi chạy như điên thẳng tới trước mặt Đường Hân, cười khúc khích.
Mộ Tử Duệ đang bóp vai cho mẹ cũng nhìn về phía anh trai vẫn đang cười khúc khích.
Đường Hân hỏi: "Thiên Thần, hôm nay sao vậy? Sáng sớm đã cười khúc khích, có chuyện gì vui sao?"
Mộ ngốc nghếch vẫn còn cười khúc khích, nói: "Đêm qua con và bà xã đã sinh đứa bé mập mạp rồi."
Mộ Tử Duệ không khống chế được bóp mạnh tay một cái, Đường Hân ngẩng đầu liếc nhìn đứa con thứ hai.
Giang Dĩ Mạch vừa đi vào trong phòng khách, tất cả mọi người đều nhìn cô chằm chằm, nhìn cô đến nổi cô phải đi thật nhanh qua.
"Dĩ Mạch à, như vậy là được rồi, chỉ cần con thành thật sống qua ngày cùng Thiên Thần, thì một người làm mẹ chồng như ta đây cũng sẽ tuyệt đối không làm khó dễ con." Vẻ mặt của Đường Hân rất ít khi ôn hòa như vậy, nói với cô.
Giang Dĩ Mạch không biết hôm nay bà đang diễn cái tuồng gì, âm thầm nhỏ giọng hỏi Mộ ngốc nghếch: "Hôm nay mẹ làm sao thế?"
Mộ ngốc nghếch vui mừng nói: "Anh nói cho mẹ biết là tối hôm qua chúng ta đã cùng nhau sinh đứa bé mập mạp. . . . . ."
Giang Dĩ Mạch tức giận đến mức giơ tay lên đấm Mộ ngốc nghếch, nhỏ giọng trách cứ: "Chúng ta sinh con lúc nào hả? Ai cho anh ăn nói lung tung vậy chứ?"
Mộ ngốc nghếch rất vô tội: "Bà xã, em đừng tức giận, ngộ nhỡ thương tổn đến đứa bé mập mạp trong bụng cũng không tốt." Cẩn thận đưa tay sờ lên bụng của Giang Dĩ Mạch, giống như bên trong đã có rồi vậy.
Giang Dĩ Mạch hung hăng đẩy tay của anh ra: "Đừng đụng vào tôi. . . . . ."
"Khụ khụ!"
Cảnh hai người nhỏ giọng nói chuyện, người khác nhìn vào thì thấy giống như hai vợ chồng son đang liếc mắt đưa tình, Đường Hân thấy Giang Dĩ Mạch xuống tay hơi nặng một chút, cố ý ho khan hai tiếng, mới làm Giang Dĩ Mạch ý thức được tất cả mọi người vẫn đang nhìn bọn họ.
Giang Dĩ Mạch hung ác trợn mắt nhìn Mộ ngốc nghếch một cái, vẻ mặt của Mộ ngốc nghếch rất vô tội, không biết mình sai ở chỗ nào.
Giang Dĩ Mạch đang ở trong phòng thu dọn mấy tác phẩm mình thiết kế gần đây để đưa qua cho khách hàng, Mộ ngốc nghếch đẩy cửa đi vào liền chạy về phía Giang Dĩ Mạch: "Bà xã, anh chơi một mình thật sự rất nhàm chán, em chơi đùa cùng anh đi. . . . . ."
Giang Dĩ Mạch tránh sang bên cạnh, Mộ ngốc nghếch liền chụp hụt.
"Tôi không rãnh, bây giờ tôi phải đi ra ngoài một chuyến, anh ở nhà tự kiểm điểm lại mình cho tốt!" Giang Dĩ Mạch nghiêm túc nói.
"Bà xã. . . . . ." Mộ ngốc nghếch rất uất ức.
Trong góc hành lang, Mộ Tử Duệ đột nhiên đi ra ngăn cản đường đi của Giang Dĩ Mạch, Giang Dĩ Mạch giật mình vội vàng lui về phía sau mấy bước giữ vững khoảng cách an toàn với anh ta.
"Em thật sự ở cùng một chỗ với anh trai của tôi sao?" Vẻ mặt của Mộ Tử Duệ khổ sở hỏi: "Tại sao?"
"Tôi cảm thấy con người của anh cũng thật là kỳ quái, tôi và anh trai anh là vợ chồng, tại sao không thể ở bên nhau?" Giọng điệu của Giang Dĩ Mạch lạnh lùng: "Thật xin lỗi, tôi còn có chuyện, không tiếp được. . . . . ."
Mộ Tử Duệ lập tức bắt được Giang Dĩ Mạch ép vào trên vách tường, không để ý đến sự phản kháng của cô mà mạnh mẽ hôn xuống, coi như anh ta có muốn cô ngay ở chỗ này, cũng không có ai phát hiện.