Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 3: Đêm tân hôn



Một gương mặt đẹp trai tuấn tú đến người thần phẫn nộ từ khe cửa nhìn vào, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hoàn mỹ, sống mũi cao thẳng, hình dáng môi đẹp, đặc biệt một đôi con ngươi dài nhỏ đào hoa chứa nhàn nhạt ý cười, làm cho người ta không nghĩ sẽ dễ dàng rơi vào đó.

Phản ứng đầu tiên của Giang Dĩ Mạch là, người này bộ dáng rất tốt! Đẹp trai hơn so với Đường Hạo Thiên tốt gỗ hơn tốt nước sơn kia không biết gấp bao nhiêu lần.

Khuôn mặt tuấn tú nhìn Giang Dĩ Mạch, đôi môi xinh đẹp kéo ra một nụ cười mê người.

Giang Dĩ Mạch tò mò nhìn đối phương: “Anh là ai?”

Khuôn mặt tuấn tú đẩy cửa đi vào: “Mẹ anh nói anh là chồng em.”

Giang Dĩ Mạch như là bị sét đánh, nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, “Anh, anh là ...” Hai chữ kẻ ngốc không dám nói ra khỏi miệng, không muốn lần đầu tiên gặp mặt liền đả kích người ta như vậy.

Lại nói Giang Dĩ Mạch cô không phải loại người thích khi dễ kẻ yếu.

Nhưng - -

Anh ta thật sự ngốc sao?

Giang Dĩ Mạch nhìn kỹ người đàn ông trước mặt cao hơn cô hơn nửa cái đầu, gương mặt đẹp trai đến người thần phẫn nộ, còn có kia đôi mắt đào hoa câu người cùng nụ cười mê người, thấy thế nào cũng không giống là người đần độn.

“Anh thật là...” Tên ngốc?

Khuôn mặt tuấn tú gật đầu: “Anh thật sự là chồng em.”

Hoàn toàn đầu lừa không đối miệng ngựa, Giang Dĩ Mạch nhìn kỹ khuôn mặt tuấn tú, phát hiện trong nụ cười khóe môi mê người của anh mang vài phần khờ dại ngu đần của một đứa trẻ.

Khuôn mặt tuấn tú đưa tay ôm lấy cô, còn có vẻ mặt xấu hổ: “Bà xã, mẹ anh nói đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta.” Che khuôn mặt đỏ như con nít cười gian, giống như lập tức muốn chuyện xấu gì.

Giang Dĩ Mạch nhìn khuôn mặt tuấn tú cùng lời nói động tác của anh ta không tương xứng với số tuổi, trong lòng thầm than, thật sự đáng tiếc cho gương mặt này.

“Bà xã, bây giờ chúng ta động phòng đi...”

“Đợi một chút!” Giang Dĩ Mạch cả kinh, vội vàng ngừng lại.

Khuôn mặt tuấn tú thấy phản ứng cô lớn như vậy, đôi mắt dài nhỏ đào hoa tò mò nháy mắt mấy cái, như là nhớ tới cái gì, xấu hổ cười rộ lên: “Mẹ anh nói con gái đêm tân hôn đều xấu hổ, để anh chủ động một chút...”

Giang Dĩ Mạch tránh sang bên cạnh, tránh được khuôn mặt tuấn tú chủ động.

“Anh biết rồi, em muốn chơi trò trốn tìm với anh phải không?” Khuôn mặt tuấn tú xấu xa cười gian, đột nhiên liền nhào tới.

Giang Dĩ Mạch sửng sốt, né tránh khuôn mặt tuấn tú.

Mặc dù là người đần độn, thực nhìn không ra động tác nhanh nhẹn của anh, thiếu chút nữa bị anh bắt được.

“Bà xã, anh rất lợi hại, anh nhất định sẽ bắt được em! Anh đến đây!” Khuôn mặt tuấn tú đưa cánh tay thon dài ra lại một lần nữa nhào tới.

“Đợi một chút, anh hãy nghe tôi nói trước...” Nhìn khuôn mặt tuấn tú lại nhào tới, Giang Dĩ Mạch khẩn trương né tránh, thời gian gồi quá lâu, chân đã tê rần, không cẩn thận ngã trên mặt đất, băng ghế đổ “ầm” một tiếng xuống đất.

“A! Anh bắt được em rồi!” Khuôn mặt tuấn tú vui vẻ nhào tới.

Bên ngoài phòng vừa vặn có người đi ngang qua nghe thấy bên trong truyền ra động tĩnh rất lớn, xoay người đi về phía căn phòng kia.

“Cậu hai!” Quản gia nhẹ nhàng gọi một tiếng, mang theo vài phần ý tứ nhắc nhở.

Thấy hắn không đi tiếp, lại cung kính nhắc nhở: “Hôm nay bà chủ đã lên tiếng, hôm nay là tân hôn của cậu cả, bất kỳ kẻ nào cũng không cho phép đi vào quấy rầy.”

Ánh mắt cậu hai nhà họ Mộ có chút phức tạp nhìn cửa phòng đóng chặt, xoay người đi.

“Anh buông tôi ra!” Giang Dĩ Mạch bị khuôn mặt tuấn tú áp trên mặt đất, không thể động đậy.

Mặc dù anh ta là người đần độn, nhưng cũng là người đàn ông, khí lực lớn kinh người. Giang Dĩ Mạch đẩy thì không đẩy được anh ra, nói chuyện với anh ta lại giống như đàn gảy tai trâu, bảo anh ta buông mình ra, anh ta xuyên tạc ý của cô, nói cô xấu hổ, thực sự làm cho người ta vừa nóng vừa giận.

Khuôn mặt tuấn tú duỗi bàn tay về phía ngực cô, muốn cởi quần áo cô ra.

“Đợi một chút, tôi có lời muốn nói!” Giang Dĩ Mạch vội vàng kêu, thấy tay khuôn mặt tuấn tú đã đặt ở ngực cô, vội vàng hô to: “Mộ Thiên Thần!”

Cô chỉ biết cô phải gả tên ngốc tên là Mộ Thiên Thần, cái khác hoàn toàn không biết gì cả.

Khuôn mặt tuấn tú lập tức dừng lại, mở to đôi mắt đào hoa tò mò, “Bà xã, em vậy mà biết tên của anh!” Cùng với cái ôm rộng lớn giống như bảo vật lại vừa vui mừng ngây ngô cười: “Mẹ anh nói sẽ tìm cho anh một bà xã tốt nhất trên đời này, mẹ anh quả nhiên không gạt anh.”

Giang Dĩ Mạch thật muốn nói cho anh, người bà xã kia của anh đoạt chồng chưa cưới của mình, chưa cưới cùng người ta làm người đàn bà dâm đãng mang thai, mình là vật thay thế, không phải bà xã của anh.

“Bà xã, bây giờ chúng ta liền động...”

“Mộ Thiên Thần, anh muốn trên mặt đất động sao?” Giang Dĩ Mạch vội vàng cắt ngang, thừa dịp anh còn có hình người, khẩn trương nghĩ biện cách tách ra khỏi anh.

“Bà xã, vậy em gọi một tiếng ông xã có được không?” Khuôn mặt tuấn tú khờ dại như trẻ con, thẹn thùng hỏi.

Cho dù là kẻ ngốc, anh cũng biết đêm nay cô không gọi anh là ông xã, nhưng bọn họ bây giờ là vợ chồng, muốn cùng sinh đứa bé!

“Được, nhưng anh đè tôi đau quá.” Giang Dĩ Mạch dường như tìm được một chút bí quyết, trí lực người đần độn này giống với đứa bé ba tuổi, dễ dụ.

Khuôn mặt tuấn tú như là sợ đè đau cô, vội vàng buông cô ra, ánh mắt Giang Dĩ Mạch rùng mình, nâng chân lên đột nhiên đạp một cước, khuôn mặt tuấn tú bất ngờ không kịp đề phòng bị một cước này đạp phải lui về phía sau, nặng nề đụng vào mép giường, ngã trên mặt đất không động đậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.