Chạng vạng mấy ngày sau, Giang Dĩ Mạch đột nhiên nhận được điện thoại, nói cô đến nhận thưởng, nói là gần nửa tháng trước ban tổ chức đã gửi thư nhận thưởng qua đường bưu điện cho cô rồi.
Cô kích động sắp điên mất rồi, hưng phấn ôm lấy Mộ ngốc nghếch vừa nhảy vừa cười, định nâng khuôn mặt của anh lên hôn mạnh vào má một cái.
“Bà xã, sao em. . . . . .” Đột nhiên Mộ ngốc nghếch quay mặt lại, Giang Dĩ Mạch bị bất ngờ, không kịp chuẩn bị nên theo đà hôn mạnh lên trên môi của anh.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, có lẽ là lần đầu tiên thấy Giang Dĩ Mạch vui mừng như thế, lại vừa nhảy vừa cười, còn chủ động hôn Mộ ngốc nghếch ngay trước mặt nhiều người như vậy nữa, nên tất cả đều trợn tròn mắt nhìn.
Ngay cả cha chồng Mộ Đình luôn luôn ít lời cũng ngây ngẩn cả người vì hành động khác thường của con dâu.
Giang Dĩ Mạch đỏ mặt buông Mộ ngốc nghếch ra.
Biết mình đã thất lễ, nên cảm thấy xấu hổ.
Lộ ra dáng vẻ cô gái nhỏ thẹn thùng: “Em đoạt giải trong cuộc thi thiết kế trang sức.”
“Oh! Thật tốt quá!” Mộ ngốc nghếch vui mừng ôm lấy Giang Dĩ Mạch xoay một vòng, “Anh biết ngay mà, bà xã của anh là lợi hại nhất.”
Giang Dĩ Mạch bị xoay đến choáng váng đầu óc, Mộ Đình rất là ngạc nhiên khi nghe nói con dâu đoạt giải, sau khi ngạc nhiên thì cũng rất vui mừng.
Trí thông minh của con trai chỉ dừng lại ở mấy tuổi, ông vẫn luôn đau lòng khi không thể chăm sóc tốt cho con trai, hôm nay ông đánh bậy đánh bạ cưới được một đứa con dâu tài hoa như vậy, thật là một may mắn lớn.
“Dĩ Mạch, chúc mừng con!” Mộ Đình vui mừng nói, thật may con dâu đã bị con trai của mình cưới về rồi.
“Đúng rồi, đoạt giải chính là việc lớn, con muốn phần thưởng gì cứ việc nói ra.” Mộ Đình luôn ít lời, khó có khi mở miệng, xem ra tâm trạng cũng không tệ.
Mình đoạt giải vốn chính là phần thưởng lớn nhất đối với mình, đâu còn cần phần thưởng gì nữa chứ.
Mộ ngốc nghếch nhìn Giang Dĩ Mạch: “Bà xã, em muốn phần thưởng gì đây?”
“Đạt giải thưởng trong cuộc thi thiết kế trang sức, là sự khẳng định cũng như phần thưởng lớn nhất đối với em rồi.” Giang Dĩ Mạch vẫn còn đắm chìm trong cảm giác vui mừng khi giành được giải thưởng.
Mộ Đình rất hài lòng đối với câu trả lời của Giang Dĩ Mạch, không vì vậy mà tham lam, ngược lại còn từ chối phần thưởng.
Nhưng con bé càng không cần phần thưởng, thì người làm cha chồng này càng muốn cho.
“Dĩ Mạch, sau khi con gả cho Thiên Thần, mỗi lần đi ra ngoài không phải tài xế đưa đón thì là gọi taxi, như vậy cũng quá bất tiện. Vì thế ba sẽ tặng con một chiếc xe, ngày mai ba sẽ cho người đi chuẩn bị, nếu con thích loại xe nào cũng có thể nói với ba.”
Sắc mặt Đường Hân trở nên rét lạnh, có chút không vui, không phải chỉ là đạt giải thưởng thôi sao, có cần phải vui mừng đến vậy không?
Lại nhìn về bên kia, ánh mắt của con trai thứ hai Mộ Tử Duệ chỉ kém chút nữa là dính hẳn lên người của Giang Dĩ Mạch.
Sắc mặt Đường Hân càng thêm u ám, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười nói: “Mộ Đình, nhà chúng ta nhiều xe lắm rồi, còn cần mua nữa sao? Nếu Dĩ Mạch cần dùng xe, nó có thể dùng chiếc xe của Tử Duệ, dù sao mấy ngày nữa Tử Duệ cũng sẽ ra nước ngoài quản lý chi nhánh công ty ở bên đó, xe của nó cũng để không.”
Giang Dĩ Mạch không ngờ mẹ chồng lại keo kiệt như vậy.
Vốn không có ý định muốn xe, nhưng bây giờ càng muốn, hơn nữa còn muốn chiếc xe đắt nhất, sang trọng nhất nữa.
“Con không thích dùng đồ của người khác dư lại.” Giang Dĩ Mạch từ chối quá trực tiếp, khiến Đường Hân muốn phản bác cũng không tìm được lời để nói, thành kiến đối với Giang Dĩ Mạch càng lớn hơn.
Mộ Đình cũng không vì Giang Dĩ Mạch thẳng tính mà tức giận, vui vẻ cười ha ha: “Nếu là phần thưởng, đương nhiên phải mới rồi.”
Buổi tối Giang Dĩ Mạch nhận được điện thoại của Thượng Quan Trạch, anh ta nói đã hỏi thăm giúp cô, tác phẩm của cô đã đạt giải thưởng.
“Em đã biết rồi, gần tối mới vừa nhận được điện thoại của ban tổ chức ở nước ngoài.” Giang Dĩ Mạch vui mừng nói.
“Vốn muốn tạo cho em một sự ngạc nhiên bất ngờ, thật là uổng phí tâm ý tốt của anh rồi.” Thượng Quan Trạch có chút mất mát nói.
“Nhưng vẫn cảm ơn anh.” Tâm trạng của Giang Dĩ Mạch rất tốt, nên nói chuyện rất dễ nghe.
Thượng Quan Trạch cười cười, còn nói: “Anh còn điều tra ra được, thư nhận thưởng đã được gởi đến nhà họ Giang cách đây một tuần lễ rồi.”
“Nhất định là người phụ nữ họ Thiệu kia đã giấu nó.” Giang Dĩ Mạch tức giận nói, “Thượng Quan, người em nhờ anh tìm giúp đã có tin tức gì chưa?”
“Vẫn không có tin tức gì, Trương Đại Tề hết sức gian xảo, anh cho người điều tra bảng ghi chép đi đến ở tất cả các sân bay, trạm xe và bến tàu, cũng không phát hiện ra hắn ta, chắc vẫn còn đang núp ở nơi nào đó, anh sẽ phái thêm người đi tìm.”
“Thật vất vả cho anh, Thượng Quan.” Giang Dĩ Mạch có chút áy náy.
“Nếu em cảm thấy có lỗi với anh vậy thì lấy thân báo đáp. . . . . .”
Giang Dĩ Mạch trực tiếp cúp điện thoại, quay đầu liền nhìn thấy Mộ ngốc nghếch đang mở to đôi mắt hoa đào đáng yêu, tò mò nhìn cô: “Bà xã, cái gì gọi là lấy thân báo đáp?”
“Ai cho anh nghe lén điện thoại của em chứ?”
Mộ ngốc nghếch rất uất ức: “Bà xã, anh không phải cố ý, em đừng tức giận có được hay không?”
Nhìn bộ dạng tội nghiệp của Mộ ngốc nghếch, Giang Dĩ Mạch nghĩ lại một chút cũng coi như xong, so đo cũng không được gì.
Mấy ngày nữa Giang Dĩ Mạch muốn ra nước ngoài nhận thưởng, nên đang bận làm các thủ tục xuất cảnh*. Còn Mộ ngốc nghếch thì quậy ầm ĩ muốn đi cùng, nên trước mắt Giang Dĩ Mạch phải dụ dỗ anh, rồi đến lúc đó chuồn đi một mình.
*xuất cảnh: ra nước ngoài
Bởi vì vội vàng làm thủ tục xuất cảnh, nên Giang Dĩ Mạch cũng không chú ý tới mấy ngày gần đây không khí trong nhà họ Mộ rất nặng nề và khẩn trương.
Hôm nay Giang Dĩ Mạch mới vừa từ bên ngoài trở lại, chỉ nghe thấy âm thanh của cái ly rơi bể ‘choang’ một tiếng.
Gương mặt Mộ Tử Duệ lạnh lùng đi ra từ trong thư phòng.
“Con đứng lại đó cho mẹ!” Phía sau truyền ra giọng nói tức giận của Đường Hân.
Không biết hai người vì chuyện mà cãi nhau rất dữ dội, Mộ Tử Duệ thấy Giang Dĩ Mạch thì sắc mặt càng khó coi hơn, thậm chí mang theo chút hận ý, sải bước đi qua bên cạnh cô.
Từ trước đến giờ Dĩ Mạch luôn tôn trọng nhưng không gần gũi với người em chồng này, cũng không quan tâm nhiều như vậy, nên vội vàng về phòng làm chuyện của mình.
Cô cuối đầu xuống bàn chuyên chú vẽ bản thiết kế, nên có người sau lưng mở cửa, cũng không chú ý tới.
Cho đến hai bàn tay to lớn ôm lấy cô thì cô mới sực tỉnh lại, cứ cho là Mộ ngốc nghếch, khi nghiêng đầu nhìn thấy Mộ Tử Duệ thì cô giật cả mình.
“Mạch Mạch, anh nhớ em. . . . . .” Mộ Tử Duệ nói xong thì liền muốn hôn cô.
“Anh điên rồi? Mộ Tử Duệ!” Giang Dĩ Mạch đẩy anh ta muốn đi ra ngoài, lại bị Mộ Tử Duệ chặn lại.
Anh ta đưa tay cầm bình rượu đỏ, uống sạch một nửa còn lại, rồi bắt lấy Giang Dĩ Mạch dùng sức ném cô lên giường, dưới tác dụng của rượu, anh ta giống như một con chó sói, nhào tới đè Giang Dĩ Mạch ở phía dưới. . . . . .