Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 35: Thiết kế chủ nhân



Bởi vì uống vào quá nhiều rượu, Mộ Tử Duệ chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, bị ba quát như vậy, còn bị đánh một bạt tai làm cho đầu càng nhanh muốn vỡ tung.

"Ba, sao người đánh con?"

Chỉ một cái tát, vì sao tất cả mặt đều đau.

Mộ Tử Duệ sờ khuôn mặt mình thay đổi hình dạng vì sưng lên, một cái tát khiến cho mặt mình thay đổi hình dạng, ba dùng bao nhiêu sức lực đây, là muốn đánh chết mình sao?

"Sao ba đánh con à?" Trong lòng Mộ Đình tức giận càng ngày càng cao: "Tên súc sinh này, mày đã làm cái gì còn cần tôi đến nói cho anh biết sao? Hôm nay tôi thật muốn đánh anh tỉnh lại!"

Đường Hân vội vàng đi lên ngăn cản: "Mộ Đình, Tử Duệ chỉ là uống quá nhiều, một chút say rượu loạn tính, nó cũng không biết mình đang làm cái gì."

"Mượn cớ!" Mộ Đình gầm lên một tiếng: "Cho dù là uống quá nhiều, cũng không thể đánh chủ ý lên Dĩ Mạch! Đó là bà xã của anh trai nó!"

Mộ Đình càng nghĩ càng giận, đưa tay muốn hung hăng giáo huấn con thứ hai làm việc không biết nặng nhẹ.

"Mộ Đình, ông đừng đánh, Tử Duệ không phải uống quá nhiều sao?" Đường Hân đi lên che chở: "Uống rượu, ai biết mình làm gì chứ?"

"Bà tránh ra cho tôi! Để tôi dạy dỗ tên tiểu tử ngu ngốc này!"

"Mộ Đình, bây giờ chúng ta chỉ còn lại một đứa con trai của ông, chẳng lẽ ông cũng muốn đánh nó đến ngốc sao?"

Tay Mộ Đình đang nâng lên rồi đột nhiên nặng nề dừng lại, trên mặt hiện lên một chút xấu hổ, cuối cùng chậm rãi buông tay xuống.

"Tử Duệ, con hồ đồ sao! May mắn không làm ra chuyện gì khác người, bằng không con sẽ làm cho anh trai con thất vọng?" Mộ Đình bất đắc dĩ nói.

Mộ Tử Duệ dường như bị đánh tỉnh ngủ, cười lạnh một cái, vết thương trên mặt co rút đau đớn, vẻ mặt càng khó nhìn: "Chúng con đã làm rồi."

Đường Hân giật mình trợn to hai mắt, mình rất vất vả cho nó bậc thang, sao nó có thể đập bỏ đài của bà như vậy, muốn bà tức chết sao?

Mộ Đình kinh ngạc hỏi: "Mày vừa nói cái gì?"

Ông chỉ biết tối hôm qua Mộ Tử Duệ muốn xâm phạm Dĩ Mạch, kết quả không thành, bị Mộ ngốc đánh gần chết, suýt nữa đánh thành tàn phế.

Mộ Tử Duệ nhìn bà của mình, có mấy lời anh ta đã sớm muốn nói rồi.

"Con với Mạch Mạch đã sớm cùng một chỗ rồi." Mộ Tử Duệ không sợ chết nói, không nhìn Đường Hân ra sức nháy mắt ra hiệu với anh ta, khiến cho ánh mắt cũng muốn mù.

"Mày gọi Dĩ mạch là gì?" Mộ Đình lớn tiếng hỏi: "Mày nên gọi là chị dâu!"

"Lúc trước kết hôn là con lấy thân phận chú rể đi đón, tất cả đều là con làm, vì sao con phải gọi cô ấy là chị dâu? Con vốn là chồng của cô..."

Mộ Đình giơ tay lên đánh anh ta một bạt tai: "Mày câm mồm cho ba!"

Mộ Tử Duệ cũng không đếm xỉa.

Trước cùng mẹ mình vì việc này cũng không biết ầm ĩ qua bao nhiêu lần, Đường Hân sợ anh sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn, đã nghĩ pháp đưa anh ta đi.

Kết quả ngược lại càng chọc giận con trai này, mượn say rượu dùng sức mạnh với Dĩ Mạch.

"Vì sao không cho con nói? Ba, người không phải muốn biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì sao?"

Trong mắt Đường Hân lộ ra hoảng sợ, khẩn trương tiến lên giữ chặt Mộ Tử Duệ, "Tử Duệ, ba con đã lớn tuổi, con đừng đối nghịch với ba con như vậy."

"Bà để cho nó nói!" Mộ Đình lớn tiếng nói.

Mộ Tử Duệ tránh ngăn cản của Đường Hân ra, nói: "Mạch Mạch bị người ta hạ dược, chỉ có đàn ông mới giải được. Nhưng tâm trí anh trai vĩnh viễn dừng lại ở đứa trẻ, căn bản không tính là đàn ông, là con cưới Mạch Mạch vào cửa, con đương nhiên là có nghĩa vụ cùng trách nhiệm đến làm giải dược này."

Mộ Đình dường như bị tức điên lên: "Tên súc sinh này mày nói gì?"

Lúc này Mộ Tử Duệ cũng không sợ: "Con nói con với Mạch Mạch đã ở cùng một chỗ, chúng con làm chuyện vợ chồng chân chính."

Mộ Đình đi lên muốn đánh người con trai này, bị Đường Hân gắt gao ngăn lại.

"Mộ Đình, ông đừng tức giận, Tử Duệ là nói bừa."

"Con nói đều là sự thật." Mộ Tử Duệ nói: "Không tin, ba có thể hỏi quản gia, còn có thể hỏi người làm, đúng, còn có thể hỏi mẹ!"

Đường Hân nhìn người con thứ hai của bà, cảm thấy nó thật sự điên rồi.

So với anh trai nó còn điên hơn.

Bà đã khuyên nó nhiều như vậy, khiến nó chính chắn, muốn người phụ nữ nào không có, nhưng nó lại không chịu nghe mình, gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Nó muốn bị đuổi đi sao?

Mộ Đình dù sao ở trên thương trường lăn lộn mấy chục năm, rất nhanh sẽ khắc chế cơn giận của mình, sau khi bình tĩnh một chút, cũng nghe ra một chút kỳ lạ.

Nhìn về phía vợ của mình, hỏi: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

Đường Hân hoảng hốt: "Mộ Đình, ông đừng nghe Tử Duệ nói bừa, nó phải ra nước ngoài vài năm không về, trong lòng rất buồn bực, mới cố ý nói nhảm..."

"Tôi hỏi bà xảy ra chuyện gì?" Mộ Đình đột nhiên quát một tiếng, tất cả mọi người ở đây sợ tới mức cả kinh.

Ngay cả Giang Dĩ Mạch luôn luôn không sợ trời không sợ đất trong lòng cũng có chút sợ sệt, theo bản năng trốn ở phía sau lưng Mộ ngốc, Mộ ngốc thuận thế ôm cô vào trong ngực, bàn tay vỗ về đặt ở trên lưng cô.

Đường Hân bị Mộ Đình quát một tiếng, mặt mũi trắng bệch.

Bà biết nếu Mộ Đình thật sự tức giận thì có bao nhiêu đáng sợ, tính tình con lớn rất giống ba nó.

"Lão gia, là tôi sai." Ngay lúc Đường Hân bị hù dọa, không biết làm sao bây giờ, quản gia đi ra, dũng cảm đứng ra, gánh tất cả lỗi lầm.

"Phu nhân một lòng trông cậy vào đại thiếu phu nhân có thể vì đại thiếu gia sinh đứa bé, nhưng đại thiếu phu nhân mới vừa gả vào, có thể là chưa có tình cảm với đại thiếu gia, không muốn để đại thiếu gia đụng vào cô, tôi thấy trong lòng phu nhân sốt ruột, thì tự tiện quyết định bỏ chút đồ vào trong nước canh cho đại thiếu phu nhân uống, nhưng không nghĩ đến giữa chừng xảy ra sự cô, kết quả làm cho Nhị thiếu gia..."

Mộ Đình nổi giận: "Ai cho một quản gia như ông cái quyền thiết kế chủ nhân lớn như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.