Mộ ngốc nghếch vẫn không tỉnh, Giang Dĩ Mạch gọi anh vài tiếng cũng không thấy phản ứng, đưa tay đẩy anh lúc đó mới phát hiện tay mình vẫn bị anh cầm.
“Mộ Thiên Thần, mau tỉnh! Chúng ta đến rồi.”
Giang Dĩ Mạch đẩy đẩy anh, thấy anh vẫn không phản ứng, lập tức lo lắng, khẩn trương.
Anh nói ngực đau, không phải xảy ra chuyện gì chứ?
“Mộ Thiên Thần, anh mau tỉnh! Đừng làm tôi sợ!” Sờ sờ đầu Mộ ngốc nghếch, không nóng, không phải cảm mạo.
“Này, anh mau tỉnh, đừng làm tôi sợ!” Giang Dĩ Mạch bối rối, không biết nên làm gì bây giờ.
Mộ ngốc nghếch nhắm mắt lại gối đầu lên trên vai cô, giống như đang ngủ rất ngon, khóe miệng cong lên trên, như gặp mộng đẹp, ở trong mộng cũng cười trộm.
“Đừng lo lắng, anh ta như vậy thì cần phải hô hấp nhân tạo.” Giọng một người đàn ông thiện ý nhắc nhở.
“Hô hấp nhân tạo? Ở trong này?” Giang Dĩ Mạch kinh ngạc hỏi, kiên trì nói: “Đây, vậy được rồi!”
Miệng Mộ ngốc nghếch bất tri bất giác liền vểnh lên, chờ Giang Dĩ Mạch hô hấp nhân tạo cho anh.
Thoáng mở mắt, qua khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông vểnh môi về phía anh, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã ngồi trên ghế của máy bay.
Đối phương còn đang hướng về phía mặt của anh, làm hô hấp nhân tạo cho anh, Mộ ngốc nghếch trốn cũng trốn không thoát, dây an toàn trên máy bay đã cố định anh ở trên ghế ngồi.
Giang Dĩ Mạch tức giận thờ ơ nhìn anh, xứng đáng!
“Bà xã, cứu anh! Anh không thích đàn ông!” Mộ ngốc nghếch tội nghiệp cầu cứu.
Trên máy bay còn lại vài hành khách và nhân viên đội bay cũng không nhịn cười.
“Thượng Quan, được rồi.” Rốt cuộc Giang Dĩ Mạch cũng lên tiếng, lạnh lùng nhìn Mộ ngốc nghếch: “Anh học mấy thứ này ở đâu ra vậy? Là ai dạy anh? Hả!?”
Mộ ngốc nghếch ủy khuất lại thương cảm, lã chã chực khóc nói: “Rất xin lỗi, bà xã, anh biết sai rồi, em đừng nóng giận có được hay không?”
Giang Dĩ Mạch giống như gia trưởng nghiêm túc hỏi: “Biết sai ở đâu rồi sao?”
Mộ ngốc nghếch sợ hãi gật đầu.
Trước mặt nhiều người như vậy, Giang Dĩ Mạch cũng không muốn khiến anh khó xử.
“Về sau không được tái phạm có nghe hay không?”
Mộ ngốc nghếch ngoan ngoãn gật đầu.
“Được rồi, chúng ta mau đi thôi, trên máy bay còn lại mỗi chúng ta thôi đấy.” Giang Dĩ Mạch thúc giục.
Thượng Quan Trạch nhỏ giọng nói: “Mạch Mạch, sao anh cảm thấy cậu ta giống như con trai của em vậy?”
“Bà xã, cái này anh không tháo được.” Mộ ngốc nghếch ủy khuất nói.
“Là sao? Để tôi xem.” Giang Dĩ Mạch không để ý phản ứng Thượng Quan Trạch, d i e nd a n l e q u y d o n . co m, đi giúp Mộ ngốc nghếch tháo dây an toàn.
Cứ như thế trong nháy mắt, Mộ ngốc nghếch đột nhiên hôn lên môi Giang Dĩ Mạch, hung hăng, dùng lực hôn.
Biểu thị công khai quyền sở hữu của chính mình.
Đầu óc Giang Dĩ Mạch trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên hôn cô.
Mộ ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Trạch, trong anh mắt hoa đào dài nhỏ phủ một tầng ánh sáng kì lạ, giọng điệu bá đạo mang theo một chút tính trẻ con non nớt nói: “Anh là ông xã em!”
Thượng Quan Trạch nhìn Mộ ngốc nghếch ngồi trên ghế của máy bay, nhìn vào đáy mắt của Mộ ngốc nghếch, xuyên thấu tầng lụa mỏng khờ dại ngây thơ, giống như nhìn thấy gì đó, khóe môi đột nhiên lộ ra ý cười, trong lòng vô thanh nói: A... ~, có ý tứ!
Rốt cuộc Giang Dĩ Mạch cũng phục hồi tinh thần lại, tức giận đấm Mộ ngốc nghếch “Tôi chưa đồng ý sao anh dám hôn tôi hả?”
“Nhưng nếu anh hỏi em, em sẽ không cho anh hôn.” Mộ ngốc nghếch ưỡn ẹo ngón tay nhỏ tội nghiệp nói.
“Vậy là anh cứ hôn sao?”
“Em là bà xã của anh, mẹ anh nói ông xã có thể hôn bà xã.” Lúc này Mộ ngốc nghếch chuyển qua sử dụng lời nói của mẹ anh.
“Dừng nhắc tới mẹ anh trước mặt tôi!” Giang Dĩ Mạch nói.
“Thực xin lỗi, bà xã, anh sai rồi.”
Dây an toàn đã cởi bỏ,d ie nda n l eq u yd o n . co m, Giang Dĩ Mạch không để ý đến anh nữa, tức giận đi ra.
“Bà xã, đợi anh với...” Mộ ngốc nghếch lập tức đuổi theo, đi ngang qua Thượng Quan Trạch, không cẩn thận xô ngã Thượng Quan Trạch.
May mà Thượng Quan Trạch vin được cái ghế bên cạnh nếu không nhất định sẽ ngã, nhìn Mộ ngốc nghếch vội càng đuổi theo bà xã mình, trong mắt hiện ra ánh sáng hiểu rõ.
Rời khỏi sân bay, chính Giang Dĩ Mạch cũng có chút lờ mờ rồi.
Nghe không hiểu tiếng nước J thì cô nửa bước cũng khó đi, quay đầu tìm Thượng Quan Trạch, thiếu chút nữa tiến vào trong lòng Mộ ngốc nghếch.
“Thượng Quan?”
Không đợi Mộ ngốc nghếch trả lời, giọng Thượng Quan Trạch ở phía sau truyền đến: “Anh ở đây.”
Giang Dĩ Mạch vốn định nhờ bạn giúp đỡ, đúng lúc Thượng Quan Trạch nói anh cũng phải đến nước J một chuyến, hai người liền hẹn nhau gặp ở sân bay nước J.
Không nghĩ tới lúc xuống máy bay lại gặp nhau.
“Khách sạn tôi đã đặt trước rồi.” Thượng Quan Trạch nói: “Xe đã chờ ở bên ngoài rồi, chúng ta đi thôi.”
Đến khách sạn, Giang Dĩ Mạch nhìn phòng hai người rộng rãi xa hoa, thán phục nói: “Phòng này thật xa hoa!”
“Đương nhiên, tôi chọn tất nhiên phải là phòng tốt nhất rồi.” Thượng Quan Trạch nói xong liền để hành lý xuống, d ie nd a nl e q u yd o n . co m, bắt đầu cởi áo khoác.
Giang Dĩ Mạch giật mình, tưởng rằng phòng này là anh đặt giúp cô: “Thượng Quan, phòng này ai ở?”
“Chúng ta cùng ở!” Thượng Quan Trạch cười nói.
“Chỉ có một phòng này sao?” Giang Dĩ Mạch hỏi.
“Khách sạn này chỉ còn lại căn phòng này, anh khó khăn lắm mới đặt được căn phòng này đó.” Thượng Quan Trạch cố ý nói.
“Nói cách khác ba người chúng ta phải chen chúc trong căn phòng này?”
“Làm sao có thể là ba người?” Thượng Quan Trạch hỏi lại: “Rõ ràng chỉ có hai người anh và em thôi!”