Lễ trao giải truyền hình trực tiếp long trọng dẫn đến chấn động chưa bao giờ có, TV trên tường của trung tâm thành phố trong nước cũng trực tiếp một màn này.
Hình ảnh hai người ôm hôn khiến cho rất nhiều người qua đường chú ý.
Thượng Quan Trạch kinh ngạc nhìn Mộ ngốc, không ngờ anh ta dám làm thật!
Giang Gia Kiệt vội vàng chạy xuống lâu, thiếu chút nữa đụng vào Giang Mỹ Kỳ đang ăn mặc tỉ mỉ muốn đi ra ngoài.
"Chị!" Giang gia Kiệt ngay cả câu xin lỗi cũng không có, vừa chạy xuống dưới lầu vừa nói: "Chị nhanh đến xem TV, truyền hình trực tiếp!"
Giang Mỹ Kỳ bất mãn nhìn em trai Giang Gia Kiệt: "Trực tiếp với chả không trực tiếp, không nhìn thấy em đụng vào chị sao?"
"Nhanh đến xem truyền hình trực tiếp, bạn em gọi điện thoại cho em, nói con nhóc Giang Dĩ Mạch thối kia ra nước ngoài lĩnh thưởng, ông xã ngu ngốc của cô ta ở trước mặt phóng viên các nước bày tỏ tình yêu với cô ta, hai người còn ôm ấp cùng một chỗ..."
Mở TV dưới lầu ra, chuyên đến kênh truyền hình trực tiếp, trên màn ảnh Mộ ngốc ôm chặt lấy Giang Dĩ Mạch, nhiệt tình hôn cô.
Giang Gia Kiệt mở to hai mắt: "Thật không biết xấu hổ ôm ấp thân mật cùng một chỗ!"
Tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, tiếng huýt gió hỗn cùng một chỗ trên màn ảnh, càng nhiệt liệt hơn.
Giống như Carnival.
Giang Mỹ Kỳ lườm màn hình TV một cái: "Không phải là gả cho một kẻ ngu ngốc sao? Có gì mà đắc ý, là do chị không cần mới đến phiên cô ta!"
"Chị, chị muốn đi gặp anh Hạo Thiên sao?" Giang Gia Kiệt nhìn Giang Mỹ Kỳ muốn ra ngoài hỏi.
"Em xem TV của em đi." Giang Mỹ Kỳ đi ra ngoài.
Mộ Tử Duệ cũng nhìn thấy truyền hình trực tiếp, đen mặt tắt TV, trong lòng tức giận làm thế nào cũng không nguôi, dưới cơn giận dữ ném điều khiển ti vi đi.
Nhớ đến một màn trong TV, hắn làm thế nào cũng không cam lòng.
Đột nhiên nhớ đến tờ giấy Giang Mỹ Kỳ để lại cho hắn, cầm chìa khóa xe nhanh chóng xông ra ngoài.
Triệu Tín nhìn thoáng qua chiếc xe sang trọng trực tiếp lao thẳng ra cổng lớn nhà họ Mộ, trong mắt hiện lên một tia sáng khác thường.
Ông ta cầm xẻng sắt, bình nước với công cụ ở trong vườn hoa sau nhà họ Mộ bận rộn, hai mươi mấy năm qua những cây hoa đều do ông chăm sóc bón phân làm cỏ.
Bây giờ lại thành quản gia, bận rộn, chỉ có lúc rảnh rỗi mới có cơ hội đến nơi này chăm sóc hoa cỏ ở nơi này.
Trên tường quấn đầy dây leo đặt một chiếc TV, bên trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng huýt gió, tiếng hoan hô còn có tiếng ồn ào xen lẫn.
Mộ ngốc ôm chặt lấy Giang Dĩ Mạch, nhiệt tình ôm hôn làm cho tất cả phụ nữ đều rất hâm mộ.
Lớn mật, nhiệt tình như vậy.
Triệu Tín nhìn lộ ra nụ cười vui mừng từ đáy lòng.
Ở nước ngoài là nửa đêm, nhưng trong nước là buổi chiều.
Mộ Tử Duệ cho đậu xe ở một khách sạn xa hoa.
Vào khách sạn, gõ cửa phòng Tổng Thống trên giấy viết kia.
Cửa phòng từ bên trong mở ra, Giang Mỹ Kỳ dường như vừa mới tắm, bọc khăn tắm đứng ở bên trong: "Anh Tử Duệ, vào đi."
Mộ Tử Duệ liếc mắt hai vai trần của cô ta lộ ở bên ngoài, cùng trước ngực ngạo nghễ đứng thẳng như ẩn như hiện của cô ta cố ý bọc khăn tắm màu trắng.
Hắn coi như ngu dốt nữa cũng biết cô ta đây là ý gì.
"Cô hẹn tôi đến đây làm cái gì?" Mộ Tử Duệ biết rõ còn cố hỏi.
Giang Mỹ Kỳ nhẹ nhàng đóng cửa lại, dịu dàng gọi hắn: "Anh Tử Duệ..."
Khăn tắm màu trắng trên người chậm rãi chảy xuống, lập tức thân hình trần truồng bại lộ ở trong không khí.
"Cô ở trong khách sạn nhà họ Giang các người cùng tôi làm chuyện này, không sợ Hạo Thiên biết sao?" Mộ Tử Duệ hỏi.
Giang Mỹ Kỳ đi đến trước mặt Mộ Tử Duệ, cố ý để ngạo nghễ của mình ở trên người hắn, dùng hết thủ đoạn quyến rũ: "Hạo Thiên căn bản không có yêu em như trong tưởng tượng, hắn đơn giản chỉ muốn giữ lấy, em rất hối hận, anh Tử Duệ, thật xin lỗi, em không biết làm thế nào mới có thể bù lại tổn thương đã tạo thành cho anh..."
"Cho nên cô định dùng thân thể của mình làm bồi thường?" Mộ Tử Duệ hỏi trắng ra.
Giang Mỹ Kỳ ra vẻ thẹn thùng, coi như thừa nhận.
"Nếu cô với Hạo Thiên không làm ra chuyện này, thì cô bây giờ là chị dâu của tôi, tôi có đói bụng ăn quàng đi nữa, cũng không đến mức động vào người phụ nữ của anh trai tôi!"
"Giang Dĩ Mạch mới chính là chị dâu của anh, không phải anh cùng với cô ta rồi sao?" Giang Mỹ Kỳ dịu dàng nói: "Anh Tử Duệ, em chỉ muốn biểu đạt xin lỗi của em, không có ý khác..."
Mộ Tử Duệ đẩy cô ta ra, nhanh rời đi: "Mặc kệ cô có ý gì, tôi cũng không có hứng thú với cô!"
"Anh Tử Duệ!" Giang Mỹ Kỳ đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy hắn: "Xin anh đừng đi, để em bồi thường cho anh..."
Sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối.
Đường Hân không tìm thấy con thứ hai, nhìn thấy quản gia vừa mới làm xong việc liền hỏi: "Tử Duệ đâu?"
"Lúc buổi chiều nhìn thấy cậu ấy lái xe đi ra ngoài." Triệu Tín nói.
"Đi đâu vậy?"
"Một quản gia như tôi nào dám hỏi nhị thiếu gia đi đâu, này chẳng phải là việt quy củ!"
Đường Hân sốt ruột: "Thiên Thần với Dĩ Mạch khi nào thì trở về?"
"Trễ nhất khoảng ngày kia."
"Tử Duệ trở về ông bảo nó lập tức đến tìm tôi! Còn có, thủ tục Tử Duệ ra nước ngoài đã làm xong, ông đi chuẩn bị một chút, trước khi Thiên Thần với Dĩ Mạch về nước thì phải đưa Tử Duệ ra nước ngoài, ông phải tận mắt nhìn thấy nó lên máy bay!"
Lễ trao giải nước ngoài bế mạc ở trong tiếng hoan hô cùng vỗ tay nhiệt liệt, Giang Dĩ Mạch bị hôn đến một bụng tức giận, khi đi ra ngoài hội trường lễ trao giải vẫn là gương mặt lạnh lùng.
"Cách xa tôi một chút!" Giang Dĩ Mạch lạnh lùng nói, trước mặt người xem của các nước, lần này cô là xấu hổ rất lớn.
"Bà xã, vì sao em tức giận?"
"Vì sao em tức giận anh còn không biết sao?" Giang Dĩ Mạch giận dữ hỏi: "Xin anh cách xa tôi một chút, không được gần tôi nửa bước, có nghe không?"
Mộ ngốc rất ủy khuất nhìn cô: "Bà xã, có phải em đang tức giận vì anh hôn em đúng không?"
Giang Dĩ Mạch mặt đỏ lên, không nói lời nào.
"Bà xã, em ghét bỏ anh phải không?" Mộ ngốc tội nghiệp hỏi.
Trên tầng thượng một tòa nhà bên cạnh có một bóng đen cường tráng nằm ở chỗ này, ánh mắt nhìn vào ống kính của súng bắn tỉa ngắm ngay mi tâm Giang Dĩ Mạch đang tức giận cách đó không xa, ngón tay nhẹ nhàng bóp cò...