Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 44: Sát thủ nhà nghề



Edit Thanh Thanh Mạn

Giang Dĩ Mạch thật sự không phát cáu với Mộ ngốc nghếch, trước mặt toàn thể người xem lại nói những lời đó, hơn nữa còn hôn cô, cô rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào rồi không bao giờ đi ra nữa.

Mỗi lần vừa đến lúc mấu chốt, anh sẽ xảy ra vấn đề.

Lúc này Giang Dĩ Mạch hối hận tím cả ruột.

Thật không nên dẫn anh đến đây.

“Bà xã, có phải em ghét bỏ anh là tên ngốc, cảm thấy gả cho anh rất mất mặt, mới có thể…” Mộ ngốc nghếch ủy khuất nhìn Giang Dĩ Mạch, thấy trên không trung xa xa có một vòng sáng mờ, mơ hồ dưới ánh trăng thấy được hình dáng màu đen.

Ống ngắm nhắm ngay mi tâm của Giang Dĩ Mạch, nhẹ nhàng bóp cò.

Mộ ngốc nghếch đột nhiên bước tới, nặng nề nhào đến Giang Dĩ Mạch, tiếng súng vang lên, Giang Dĩ Mạch và Mộ ngốc nghếch nặng nề ngã xuống đất.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Giang Dĩ Mạch là có người muốn giết cô.

Thiệu Thiến sao?

Bà ta phái người đuổi giết mình ra tới nước ngoài sao?

Thượng Quan Trạch nhanh chóng nhìn về phía tòa cao ốc bên kia, bóng đen kia thấy nhiệm vụ thất bại, lập tức biến mất trong bóng tối.

“Mạch Mạch…” Anh lập tức tiến lên, gương mặt lo lắng, khi anh thấy một màn phía trước thì nhất thời dừng bước.

Giang Dĩ Mạch không cảm thấy đau đớn trong dự liệu, Mộ ngốc nghếch còn ôm chặt lấy cô, nửa người trước rơi xuống đất làm đệm đỡ cho cô, ngẩng mặt lên lo lắng nhìn cô: “Bà xã, em không có bị thương chứ?”

“Tôi không sao…”Giang Dĩ Mạch đang muốn đẩy Mộ ngốc nghếch, chỉ thấy Mộ ngốc nghếch bất động trong lòng mình.

Đột nhiên trên tay cảm thấy ươn ướt, theo bản năng giơ tay lên, dưới ánh trăng thấy được trên tay mình là một máu đỏ chói mắt.

Ánh mắt cô run rẩy, Thượng Quan Trạch phục hồi tinh thần, lập tức gọi xe cứu thương.

Trong phòng phẫu thuật Mộ ngốc nghếch đang được cấp cứu, Giang Dĩ Mạch lo lắng chờ bên ngoài, Thượng Quan Trạch đang giúp đỡ làm thủ tục.

Lúc trời sắp sáng, đèn trước phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, Giang Dĩ Mạch hoàn toàn không nghe hiểu những gì bác sĩ nói lúc ra khỏi phòng.

Thượng Quan Trạch giúp phiên dịch, Giang Dĩ Mạch mới biết sau lưng Mộ ngốc nghếch bị trúng đạn, đạn đã được lấy ra, bởi vì không thương tổn điểm yếu nên không có nguy hiểm về tính mạng, nhưng phải nghỉ ngơi nhiều.

Mộ ngốc nghếch vẫn chưa tỉnh lại, Giang Dĩ Mạch theo vào phòng bệnh, cầm tay Mộ ngốc nghếch cả đêm không chợp mắt.

Trong lòng ảo não, không nên vì chuyện nhỏ như vậy mà giận anh.

Ngộ nhỡ lần này anh bị đánh trúng chỗ hiểm mà mất mạng, chắc cô sẽ hối hận cả đời?

Giang Dĩ Mạch cô chưa bao giờ thích nợ người khác, vậy mà lại lần lượt thiếu nợ anh.

Lần trước bị ép buộc ở nhà họ Mộ, suýt nữa thì mất mạng, nếu không phải anh kịp thời xuất hiện, mình đã sớm mất mạng rồi.

Lần này cô lại thiếu anh một mạng.

Giang Dĩ Mạch nắm chặt tay Mộ ngốc nghếch, tự lẩm bẩm: “Anh đã cứu tôi hai lần, tôi nên đền đáp thế nào đây?”

“Sinh cho anh một đứa trẻ mập mạp thôi.” Mộ ngốc nghếch không biết tỉnh lại từ lúc nào, có hơi suy yếu nói.

Mới vừa rồi Giang Dĩ Mạch còn cảm thấy rất xin lỗi anh, rất áy náy, nhưng vừa nghe Mộ ngốc nghếch nói tới sinh con, tấy cả áy náy cùng có lỗi đều tan hết.

“Thiếu chút nữa mất mạng còn muốn sinh con!” Giang Dĩ Mạch buông tay anh ra, tuy có chút đau lòng, nhưng miệng lại cố ý dùng giọng điệu cứng nhắc trách mắng.

Mộ ngốc nghếch lần nữa bắt được tay của cô, vẻ mặt ngây thơ: “Nếu không có bà xã thì lấy ai cùng anh sinh con đây?”

“Anh biết rõ sinh đứa trẻ mập mạp, chẳng lẽ anh cứu tôi để tôi sinh con cho anh sao?” Giang Dĩ Mạch tức giân hỏi.

Mộ ngốc nghếch rất ủy khuất lắc đầu: “Không phải.”

Sau đó anh lại bổ sung thêm một câu: “Anh không phải cố tình cứu bà xã, là anh không cẩn thận bị ngã…”

Giang Dĩ Mạch vốn đang rất cảm kích anh, nhưng anh lại cố tình nói lời chọc tức cô.

“Anh không phải cố ý cứu tôi, chỉ là không cẩn thận bị ngã?”

Giang Dĩ Mạch cũng biết, anh có đầu óc giống như một đứa bé ba tuổi, làm sao có thể biết có người ám sát mình, còn không khéo vừa vặn cứu mình?

“Nếu anh không có chuyện gì, tôi về nghỉ ngơi đây.”

Bỏ lại Mộ ngốc nghếch, xoay người ra khỏi phòng bệnh, đi về khách sạn.

Lúc này Thượng Quan Trạch đẩy cửa vào cười với anh: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt bà xã của anh!”

Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ bà xã, ý vị sâu xa.

Nhét người của Mộ ngốc nghếch vào trong phòng bệnh của bệnh viện, Thượng Quan Trạch đưa Giang Dĩ Mạch về khách sạn.

Vẻ mặt Giang Dĩ Mạch nghiêm túc, nắm chặt quả đấm: “Lần này tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đàn bà họ Thiệu đó!”

“Cô cảm thấy là do Thiệu Thiến phái người làm?”

“Trừ bà ta còn có ai muốn mạng của tôi nữa chứ?” Giang Dĩ Mạch hỏi ngược lại: “Tên Trương Đại Tề kia vẫn chưa có tin tức sao?”

Thượng Quan Trạch lắc đầu: “Tên Trương Đại Tề kia giảo hoạt hung ác, giống như đã biến mất trên đời này vậy, chỉ cần ông ta lộ diện, tôi nhất định sẽ nhận được tin tức.”

“Lần này tôi tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, người đàn bà họ Thiệu này, không biết lần sau bà ta sẽ đối phó với tôi như thế nào nữa. Tôi còn muốn cho bà ta sống tốt thêm nhiều ngày nữa, xem ra là tôi tự mình đa tình rồi.

Thượng Quan Trạch do dự một chút, nói: “Mạch Mạch, cảnh sát từ nước J kia mới nhận được tin tức, đạn lấy ra từ cơ thể chồng cô là đạn ở chợ đen buôn lậu súng ống đạn dược, là đạn chuyên dụng của súng bắn tỉa AK-47. Căn cứ vào việc đối phương sử dụng khẩu súng này có thể phán đoán người ám sát cô lần này là một sát thủ nhà nghề của một tổ chức sát thủ.”

Thượng Quan Trạch còn nói: “Cô tới nước J nhận thưởng là mới quyết định trong mấy ngày này, mà Thiệu Thiến có thể trong thời gian này có thể mướn được sát thủ nhà nghề, có thể thấy được bà ta không đơn giản như cô nghĩ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.