Trong phòng bệnh bệnh viện, sắc mặt Giang Mỹ Kỳ tái nhợt nằm trên giường bệnh, mắt bi thương nhắm lại, Thiệu Thiến thương tâm cầm tay Giang Mỹ Kỳ, kiên nhẫn an ủi bên cạnh.
“Kỳ Kỳ, con đừng khổ sở, đứa bé này không có, còn có thể có lại. Con còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội…”
“Tính tình Mạch Mạch nóng nảy mới có thể xuống tay như vậy, con đừng trách nó, muốn trách thì trách mẹ, là mẹ không tốt, không có quan hệ tốt với Mạch Mạch, mới có thể để nó oán hận con và em trai con như vậy.”
“Kỳ Kỳ, con an tâm ở lại bệnh viện đi, thiếu gì cứ nói với mẹ. Mạch Mạch muốn chúng ta trong vòng ba ngày phải dọn ra khỏi nhà, mẹ có bán máu cũng không để con chịu uất ức…”
Giang Triển Bằng không nhìn nổi nữa: “Bà xã, bà cũng đừng nói gì nữa, chăm sóc cho Kỳ Kỳ thật tốt, bây giờ tôi sẽ đi tìm Mạch Mạch.”
Nhìn Giang Triển Bằng rời khỏi phòng bệnh, một bên Giang Gia Kiệt mở của phòng bệnh rướn cổ nhìn ra, thấy cha đã đi thật, mới quay đầu lại hưng phấn nói: “Chị, đừng giả vờ nữa, cha đi rồi!”
Giang Mỹ Kỳ vừa mới bi thương mở mắt ngồi dậy: “Mẹ, chúng ta phải để tài sản Giang gia lại cho Giang Dĩ Mạch thật sao?”
“Nó nghĩ tốt thật!” Thiệu Thiến coi thường: “Thiệu Thiến ta cực khổ hơn mười năm, một mình quản lý tập đoàn Giang thị, sao lại để cho Giang Dĩ Mạch?”
“Nhưng tập đoàn Giang thị là mẹ của Giang Dĩ Mạch sáng lập, không phải còn để lại di chúc sao?” Giang Mỹ Kỳ hỏi.
Thiệu Thiến ảo não, năm đó lại thất thủ không biết người đàn bà kia đã len lén lập di chúc.
Chỉ là phần di chúc kia rõ ràng đã bị bà phá hủy.
“Kỳ lạ…” Thiệu Thiến nói thầm.
“Mẹ, sao vậy?”
“Chỉ là mẹ hơi kỳ quái, không nghĩ ra, năm đó mẹ của Giang Dĩ Mạch lập di chúc bị mẹ không cẩn thận làm hỏng, sao có thể còn di chúc? Chẳng lẽ bà ta không chỉ lập một phần?”
“Mẹ, mẹ chắc chắn không cẩn thận đã phá hỏng phần di chúc kia?” Giang Mỹ Kỳ hỏi.
Trên mặt Thiệu Thiến thoáng qua một tia mất tự nhiên, thoáng chốc: “Là mẹ không cẩn thận đốt đi.”
Bà sẽ không để con gái bà biết người tình bên ngoài của bà là Trương Đại Tề làm hỏng phần di chúc kia.
Giang Mỹ Kỳ cũng đã thành tinh, phát hiện trên mặt mẹ mình chợt lóe lên tia mất tự nhiên, cẩn thận từng ly từng tý: “Mẹ, mẹ của Giang Dĩ Mạch chết như thế nào?”
“Con hỏi cái này làm gì?” Thiệu Thiến nhìn con gái một cái, hình như rất kiêng kỵ với vấn đề này.
Giang Gia Kiệt chỉ sợ thiên hạ không loạn, liền đến gần: “Mẹ, con cũng tò mò, mẹ Giang Dĩ Mạch chết như thế nào?”
“Chuyện của người lớn con là trẻ con xen vào làm gì?” Thiệu Thiến dạy dỗ hai đứa trẻ.
Giang Mỹ Kỳ ra hiệu cho em trai, Giang Gia Kiệt lập tức đuổi theo hỏi vấn đề này.
Hắn lôi kéo tay Thiệu Thiến làm nũng: “Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, con rất hiếu kỳ, mẹ của Giang Dĩ Mạch chết như thế nào? Có phải giống như Giang Dĩ Mạch nói bị mẹ hại…”
“Nói bậy!” Mặt Thiệu Thiến tối sầm.
“Vậy chết như thế nào? Sao Giang Dĩ Mạch lại nói là mẹ hại chết?”
Thiệu Thiến không chịu được con trai vẫn hỏi, nói: “Là uống rượu lái xe xảy ra tai nạn xe cộ, mệnh như vậy đã hết.”
Giang Mỹ Kỳ tò mò hỏi: “Nếu như vậy sao Giang Dĩ Mạch luôn nói mẹ cô ta chết không rõ ràng?”
“Còn không phải là vì việc của mẹ và cha nó, lúc đó nó vẫm còn là một đứa trẻ, mẹ đã chết, lại đột nhiên có thêm một em gái và em trai cùng cha khác mẹ, nhất thời không thể chấp nhận, mới cho rằng mẹ vì muốn và cửa Giang gia mà hại chết mẹ nó.”
Thiệu Thiến thở dài: “Nếu mẹ muốn hại chết mẹ nó, sẽ không đợi đến lúc hai đứa hơn mười tuổi rồi mới ra tay, trước khi các con ra đời đã ra tay rồi, như vậy đã không để các con từ nhỏ đã có thân thế không minh bạch.”
Giang Gia Kiệt nhanh miệng: “Mẹ, con không hiểu, lúc còn trẻ mẹ xinh đẹp như vậy, sao lại thích một người đã có vợ? Hơn nữa lại cướp chồng của bạn thân mình, thật may mẹ là mẹ con, nếu không con cũng sẽ nổi điên…Chị, chị bấm xong chưa?”
Giang Mỹ Kỳ trừng hắn một cái, Giang Gia Kiệt mới phát hiện mình vừa nói sai.
“Gia Kiệt, con đừng nghe con bé Giang Dĩ Mạch kia nói bậy!”
“Lúc còn trẻ là và mẹ nó là bạn thân, Giang Dĩ Mạch vừa sinh ra thì mẹ nó lại vội vàng chuyện công ty, mặc kệ Giang Dĩ Mạch, vì thế hai vợ chồng bọn họ cũng thường gây gổ, mẹ của Giang Dĩ Mạch thường nhờ mẹ chăm sóc con gái và chồng bà ấy, có một lần cha hai đứa uống say, nói yêu mẹ…lúc đó mẹ cũng sợ choáng váng, liền… Sau đó lại phát hiện mình mang thai.”
Thiệu Thiến cố hết sức vãn hồi hình tượng của mình trong lòng hai đứa con.
“Vậy sau đó thì sao?” Giang Gia Kiệt tò mò hỏi.
“Mẹ không muốn làm tiểu tam phá hư hôn nhân của bọn họ, nhưng lại không bỏ được đứa nhỏ trong bụng, chỉ có thể một mình sinh ra Kỳ Kỳ.” Thiệu Thiến kéo tay con gái, nói: “Cha của hai con cảm thấy thiếu nợ mẹ, muốn ly hôn để cho mẹ một danh phận, mẹ không muốn làm tổn thương tình cảm với mẹ của Giang Dĩ Mạch, cũng không đồng ý.”
“Nhưng lúc ấy mẹ bất tri bất giác yêu cha của hai đứa, nhưng không muốn phá hỏng hôn nhân của ông ấy, vẫn im lặng, lại cảm thấy có lỗi với mẹ của Giang Dĩ Mạch, nên khi các con còn bé mẹ không chăm sóc hai con mà cố gắng giúp bà ấy chăm sóc Giang Dĩ Mạch.”
“Các con không biết, khi còn bé con bé Giang Dĩ Mạch đó rất thích mẹ.”
Thiệu Thiến nhớ đến Giang Dĩ Mạch lúc nhỏ, mỗi lần nhìn thấy mình đều ngọt ngào gọi dì, lại hôn hôn, còn bây giờ, xem mình như kẻ thù.
“Nếu không phải vì mẹ nó say rượu xảy ra tai nạn, qua đời, trước khi mất giao Giang Dĩ Mạch và cha nó cho mẹ, mẹ cũng sẽ không đồng ý gả cho ông ấy vào cửa Giang gia.”
Giang Gia Kiệt gật đầu: “Hóa ra là như vậy!”
Giang Mỹ Kỳ liếc mắt nhìn em trai ngu ngốc, không lên tiếng.