Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 63: Giáo trình



Trong sòng bạc ngầm, Trương Đại Tề đánh bạc phải nói là rất xúi quẩy, ngay cả một đồng tiền cuối cùng cũng đều thua sạch.

Thiệu Thiến cho hắn chút tiền đó cũng không đủ dính răng, tay lại ngứa ngáy, nên đã mượn sòng bạc không ít tiền, nhưng vẫn không đã nghiền.

Quản lý sòng bạc_đại ca của nhóm côn đồ khoác tay lên trên vai hắn, nói: “Lại thua sạch hả? Lâu như vậy không tới chơi, vừa tới liền thua sạch sẽ, tôi cũng cảm thấy ngại thay cho ông!”

“Lôi ca, cho mượn thêm nữa đi, anh yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định trả cả tiền gốc và tiền lãi lại cho anh.” Trương Đại Tề khiêm nhường nói.

“Vay tiền thì dễ, nhưng ông lấy gì trả?”

Trương Đại Tề kéo Lôi ca sang một bên, liếc mắt nhìn hai phía, nhỏ giọng nói: “Lôi ca, tôi biết tổng giám đốc của một công ty lớn, tôi làm việc cho bà ta, mỗi tháng bà ta sẽ cho tôi một số tiền lớn, cho nên anh cứ việc yên tâm, cho tôi mượn tiền tôi sẽ trả hết toàn bộ không thiếu một phần.”

“Công ty lớn nào? Không phải gạt tôi chứ!”

“Lôi ca, xin lỗi, công ty lớn nào thì tôi không thể nói, nhưng tôi có thể bảo đảm với anh, tôi tuyệt đối không lừa anh!”

Lôi ca nhìn hắn một cái: “Được, xem như nể tình ông là khách hàng cũ ở đây, tôi tin ông một lần. Mượn bao nhiêu?”

“Năm vạn.” Trương Đại Tề nhỏ giọng nói.

“Tôi cho ông mượn luôn mười vạn, cho tròn số, đến lúc đó tính luôn một lần cho khỏe.”

“Được, cảm ơn Lôi ca.”

Trương Đại Tề lại chui đầu vào chiếu bạc, có mười vạn tiền, hắn càng đánh càng hăng.

Chỉ trong hai giờ, mười vạn tiền gần như cũng không thấy đáy nữa.

Hôm nay không phải là xúi quẩy bình thường.

Lôi ca sang nhìn một cái rồi nói: “Ông có muốn mượn nữa hay không, để cho ông xoay chuyển tình thế?”

“Cám ơn Lôi ca, mới có mười vạn, tôi nhất định có thể gỡ vốn.”

Không khí trong sòng bạc ngột ngạt, Trương Đại Tề đã đánh đỏ cả mắt, kìm nén thời gian dài như vậy, lần này muốn đánh một ván duy nhất, dù sao cũng có Thiệu Thiến chống lưng, nếu như thua nhiều hơn nữa, cũng không sợ không có tiền trả.

Lôi ca nhìn Trương Đại Tề đã đánh bạc đỏ cả mắt, xoay người vào bên trong phòng làm việc, gọi một cú điện thoại, gương mặt rất cung kính.

Bóng đêm mênh mông, ánh đèn muôn màu làm cho thành phố trở nên xa hoa lộng lẫy.

Một chiếc xe hơi màu đen vững vàng chạy trên đường.

Mộ Đình ngồi phía sau xe đang nói chuyện điện thoại: “Phu nhân, chuyện tôi nói bà làm như thế nào rồi?”

Bên kia, giọng nói của Đường Hân rõ ràng rất lúng túng: “Tôi đã nói với quản gia rồi, đã giao cho ông ấy đi làm rồi.”

“Bà gọi Thiên Thần lên nói chuyện với nó rồi dạy bảo nó một chút.”

“Chuyện như vậy, một người làm mẹ như tôi làm sao mở miệng được?” Đường Hân có chút trùng xuống: “Ông là người làm cha, ông nói với nó thì tốt hơn.”

“Bà không phải không biết, thường ngày tôi và hai đứa nó rất ít nói chuyện, cả ngày bận rộn chuyện của công ty, chuyện như vậy đương nhiên do bà nói sẽ tốt hơn.” Mộ Đình dừng lại một chút: “Phu nhân, coi như tôi nhờ bà, năm đó nếu không phải tôi nhất thời xúc động, Thiên Thần sẽ không bị ngu ngốc, chuyện bây giờ mà tôi có thể làm chính là cố gắng hết sức trải một con đường thật tốt cho nửa đời sau của nó, nếu ngày nào đó chúng ta đều không còn, nó sẽ không sống quá khổ cực.”

“Không phải còn có Tử Duệ. . . . . .”

“Trước cứ như vậy đi, bà tốt nhất nên nói chuyện với Thiên Thần.” Mộ Đình cắt đứt lời của vợ, kết thúc cuộc nói chuyện.

Bây giờ bọn họ đều khoẻ mạnh, Tử Duệ cũng đã bắt đầu đánh chủ ý lên vợ của anh trai, nếu ngày nào đó bọn họ đều không còn, không biết nó sẽ làm ra cái gì.

Mộ Đình thở dài, trước kia đã từng trông cậy vào con trai thứ hai, để cho nó thay mình quản lý sản nghiệp trong nước và lo cho anh trai của nó, nhưng hôm nay đã không thể trông cậy một chút nào nữa rồi.

Đường Hân bất mãn đặt điện thoại di động ở trên bàn trà, trong lòng cảm thấy rất không vui.

Mỗi lần vừa nhắc tới con trai thứ hai, thì thái độ của chồng bà đều như vậy, rõ ràng nghiêng về phía Thiên Thần nhiều hơn.

Tức giận thì tức giận, nhưng chuyện mà chồng dặn dò thì nhất định vẫn phải làm, tránh phá hủy hình ảnh tốt của người làm vợ trong lòng ông ấy.

Đường Hân gọi Triệu quản gia tới: “Chuyện buổi sáng hôm nay tôi giao cho ông như thế nào rồi?”

“Đều đã chuẩn bị xong.”

“Một lát nữa ông đưa lên phòng cho Thiên Thần, thuận tiện gọi Thiên Thần xuống cho tôi nói chuyện.”

Triệu quản gia đáp lại, rồi lập tức rời đi.

Giang Dĩ Mạch đang ngồi trên ghế ở trong thư phòng, vẽ bản thiết kế cả một buổi chiều, bả vai cũng đã mỏi nhừ.

Dường như ngay cả hô hấp cũng không có, Mộ ngốc nghếch đột nhiên vui mừng chạy đến sau lưng của Giang Dĩ Mạch: “Bà xã, có phải bả vai của em rất mỏi hay không? Anh giúp em xoa bóp nhé.”

Anh nghiêm túc nắn bóp bả vai cho Giang Dĩ Mạch, lúc này Triệu quản gia gõ cửa đi vào, thấy hai người đều đang ở đây thư phòng, cung kính nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, đây là phu nhân nói tôi đưa cho các vị. . . . . . là giáo trình.” Khi nói xong hai chữ cuối cùng, sắc mặt Triệu quản gia cũng có chút quái lại.

“Giáo trình gì?” Giang Dĩ Mạch thuận miệng hỏi.

Sắc mặt Triệu quản gia càng thêm quái lạ: “Thiếu phu nhân xem qua sẽ biết.” Nhìn về phía Mộ ngốc nghếch: “Thiếu gia, phu nhân nói cậu đi qua phòng bà ấy một chuyến.”

Giang Dĩ Mạch tò mò muốn cầm cái gọi là giáo trình lên xem, thì Triệu quản gia nói: “Thiếu phu nhân, tôi sẽ cầm cái này đến phòng của các vị trước, chờ lát nữa cô rãnh rỗi thì hãy từ từ xem cùng với thiếu gia.”

Cái giáo trình này có gì mà thần bí như vậy?

Mộ ngốc nghếch đi tới phòng của Đường Hân, đẩy cửa ra chạy vào, ngu ngơ hỏi: “Mẹ, mẹ gọi con?”

“Thiên Thần, tới đây, mẹ có lời này muốn nói với con.” Đường Hân gọi con trai lại: “Thiên Thần, mẹ nói quản gia đưa qua cho con cái đó con có nhìn thấy không?”

Mộ ngốc nghếch tò mò ngẹo đầu, khờ dại hỏi: “Mẹ đang nói cái giáo trình mà Triệu quản gia đưa qua sao?”

“Giáo trình ư?” Sắc mặt Đường Hân lúng túng: “Cái đó là giáo trình để dạy con sinh em bé mập mạp.”

“Con biết rồi!” Mộ ngốc nghếch rất nghiêm túc nói: “Chính là ông xã và bà xã ngủ cùng nhau, ông xã ôm bà xã một cái, rồi bà xã ôm ông xã một cái, sau đó trong bụng sẽ có em bé mập mạp rồi.”

“Không chỉ chừng này, phía sau vẫn còn nữa.”

“Còn cái gì?” Gương mặt Mộ ngốc nghếch ngây thơ tò mò: “Mẹ, không phải mẹ dạy con sao? Nói là bà xã ôm con một cái, rồi con ôm bà xã một cái, thì sẽ có em bé mập mạp, chẳng lẽ không đúng sao? Phía sau còn có cái gì?”

Mặt Đường Hân lúng túng, chuyện như vậy làm sao bà nói ra được đây?

Ho khan một cái, Đường Hân hắng giọng nói: “Tối nay trước khi ngủ, con và bà xã của con hãy cùng nhau coi cái mà mẹ bảo quản gia đưa qua cho các con, chính là cái kia. . . . . . Cái giáo trình đó, con sẽ hiểu liền.”

Khuôn mặt của Mộ ngốc nghếch vẫn còn tò mò, hình như còn muốn hỏi cái gì, nhưng Đường Hân đã lập tức đổi chủ đề.

“Thiên Thần, chuyện mẹ nên nói đều nói rồi, nên làm cũng làm rồi, còn lại phải dựa vào chính con. Ba con sắp trở về rồi, nhanh đi gọi Dĩ Mạch đến phòng bếp chuẩn bị ăn cơm tối thôi.”

Giang Dĩ Mạch bóp bả vai, đi về phòng, thấy trên mặt tủ TV sát tường có đặt cái gì đó, tò mò không biết giáo trình mà mẹ chồng bảo quản gia đưa tới là cái gì?

Sao lại thần bí như thế?

Cầm lên nhìn trên dưới trái phải một chút, đang chuẩn bị mở ra, thì cửa phòng lại bị mở ra lần nữa, Mộ ngốc nghếch vui mừng gọi: “Bà xã, mau dọn cơm, mẹ nói anh gọi em cùng đi đến phòng bếp chuẩn bị ăn cơm tối.”

Giang Dĩ Mạch buông thứ trong tay xuống, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.