Sau bữa cơm chiều, quản gia bưng lên trái cây tráng miệng.
Mộ Đình nhìn Đường Hân một cái, Đường Hân bắt đầu thúc giục Mộ ngốc nghếch và Giang Dĩ Mạch nhanh đi về phòng nghỉ ngơi.
Vẫn không quên dặn dò Mộ ngốc nghếch: “Thiên Thần, đừng quên những lời mẹ nói với con!”
Giang Dĩ Mạch tò mò: “Mẹ đã nói gì với anh vậy?”
Mộ ngốc nghếch cười khì khì, không nói lời nào.
Giang Dĩ Mạch nhìn Mộ ngốc nghếch một cái, cứ có cảm giác tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Trong phòng, Mộ ngốc nghếch mở giáo trình mà mẹ bảo quản gia đưa tới ra, bên trong là mấy cái đĩa CD.
Trong phòng tắm sau khi Giang Dĩ Mạch tắm sơ qua, làm khô tóc, mặc đồ ngủ rồi đi ra phòng ngủ, nghe được tiếng rên “ưm ưm ư ư” quái dị, thuận miệng hỏi: “Âm thanh gì thế?”
“Anh đang xem cái gì?” Giang Dĩ Mạch nhìn thấy Mộ ngốc nghếch đang nhìn chằm chằm vào ti vi trên tường, tò mò nhìn về phía ti vi trên tường.
Trong đang chiếu hình ảnh hai người nam nữ không một mảnh vải che thân đang ôm nhau vật lộn, sắc mặt Giang Dĩ Mạch lập tức thay đổi.
“Bà xã, bọn họ đang đánh nhau.” Ánh mắt của Mộ ngốc nghếch nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ trong màn hình: “Mẹ nói bọn họ đang dạy chúng ta làm thế nào để sinh em bé mập mạp. . . . . .”
“Không, không được xem!” Giang Dĩ Mạch khẩn trương hô to, vội vàng đi lên định tắt ti vi, nhưng lại không tìm được cái điều khiển ti vi.
“Bà xã, sinh em bé mập mạp là phải giống như bọn họ ôm nhau rồi đánh nhau như vậy sao?” Mộ ngốc nghếch cầm cái điều khiển ti vi trong tay còn mắt thì nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi: “Cô gái bên trong không phải đang bị đau ở chỗ nào chứ? Sao cô ấy kêu giống như đang rất khó chịu vậy?”
Mặt của Giang Dĩ Mạch đã hồng đến cổ rồi: “Không nghe thấy lời của em sao? Không được xem, lập tức nhắm mắt lại!”
“Quản gia nói đây là giáo trình của mẹ chuẩn bị cho chúng ta. . . . . .”
“Trẻ nhỏ không thể xem cái này, nhanh chóng nhắm mắt lại!” Giang Dĩ Mạch thấy đôi mắt của Mộ ngốc nghếch vẫn dán chặt vào trong màn hình ti vi, thấy cái điều khiển ti vi đang ở trong tay Mộ ngốc nghếch, lập tức đi lên nhanh chóng đoạt lấy, tắt ti vi.
Nhưng tiếng rên quái dị trong CD vẫn còn phát ra rất rõ ràng.
Giang Dĩ Mạch đỏ mặt rút dây điện ra, trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.
“Bà xã, anh muốn xem.”
“Trẻ nhỏ không thể xem, nghe lời, đi ngủ nhanh lên.” Giang Dĩ Mạch dụ dỗ, lại cảm giác mình mặt càng lúc càng nóng, không thể khống chế được.
“Anh hiểu rồi.” Gương mặt trẻ con của Mộ ngốc nghếch trở nên nghiêm túc.
“Hiểu là tốt rồi, mau đi ngủ đi.” Giang Dĩ Mạch hướng dẫn từng bước.
“Thì ra sinh em bé mập mạp là như vậy.”
Đang chuẩn bị nằm xuống chìm vào giấc ngủ thì Giang Dĩ Mạch đột nhiên ngơ ngẩn.
Mộ ngốc nghếch mở đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn Giang Dĩ Mạch: “Mạch Mạch, mẹ anh đặc biệt giao giáo trình để cho anh và em cùng xem, nói là muốn anh và em sinh em bé mập mạp.”
Nét mặt của Giang Dĩ Mạch có chút cứng ngắc: “Ngoan, anh còn nhỏ, không thể sinh em bé mập mạp được, chờ anh trưởng thành mới có thể sinh.”
Vẻ mặt của Mộ ngốc nghếch ngây thơ nói: “Anh không nhỏ, đã rất lớn sao rồi, thật đấy, không tin em hãy sờ thử xem. . . . . .” Nói xong liền nhào qua.
Giang Dĩ Mạch ứng phó không kịp, lập tức bị Mộ ngốc nghếch đè ở phía dưới, “Đợi đã. . . . . . Không được chạm vào. . . . . . Mộ Thiên Thần, anh đang làm gì đấy. . . . . . Buông tay. . . . . . Cái tên khốn kiếp, lưu manh, không phải nói anh là kẻ ngốc. . . . . . Ưmh. . . . . .”
Mộ ngốc nghếch đè cả người lên, lấy tay giữ áo ngủ của cô, không cho cô có cơ hội thoát ra.
Khoảng cách quấn quýt rất gần, Mộ ngốc nghếch làm ra vẻ ngây thơ mị hoặc đến chết người nói: “Bà xã, chúng ta cùng nhau cố gắng sinh em bé mập mạp thôi.”
Giang Dĩ Mạch bị hôn đến đầu óc choáng váng, không phải nói anh là kẻ ngốc sao?
Sao chỉ mới một chút đã thông thạo như thế.
Tên đã lắp vào cung, Mộ ngốc nghếch không kịp chờ đợi muốn âu yếm.
“Bà xã, em thật thơm. . . . . .” Giọng nói trầm khàn mang theo mùi vị quyến rũ, Giang Dĩ Mạch duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng: “Chờ một chút, hôm nay không được!”
Mộ ngốc nghếch nghe không vô lời của cô..., vội vàng muốn hấp thu hết hương thơm thuộc về cô.
Giang Dĩ Mạch tức giận giơ tay lên tát vào mặt anh một cái: “Anh dừng tay lại cho tôi!”
Má trái của Mộ ngốc nghếch hằn lên mấy dấu tay rất rõ ràng, tủi thân nhìn cô gái trong ngực, tội nghiệp kêu: “Bà xã. . . . . .”
“Chẳng phải anh rất nghe lời bà xã hay sao?”
Mộ ngốc nghếch lã chã chực khóc nhìn Giang Dĩ Mạch: “Bà xã, em đã đồng ý chờ vết thương của anh lành thì em sẽ cùng anh sinh em bé mập mạp mà.” Muốn bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu.
“Bà xã đang dối gạt anh sao?” Dáng vẻ khổ sở thất vọng của Mộ ngốc nghếch khiến trong lòng Giang Dĩ Mạch đau đớn.
Giang Dĩ Mạch biết mình không đúng, cực kỳ băn khoăn nói: “Hôm nay là tình huống đặc biệt.”
“Cái gì là tình huống đặc biệt?”
“Cái đó của em tới.”
“Cái nào?” Mặt Mộ ngốc nghếch rất tò mò.
“Chính là cái đó.”
“Cái nào?”
Giang Dĩ Mạch đỏ mặt tức giận nói lớn tiếng: “Kỳ dinh lý đến rồi!”
Mộ ngốc nghếch ngẩn ra, nở nụ cười: “Hoá ra là như vậy.” Bàn tay liền bắt đầu không an phận, sờ về phía bắp đùi của Giang Dĩ Mạch. . . . . .
“Anh lại muốn làm gì?” Giang Dĩ Mạch đè bàn tay không an phận của Mộ ngốc nghếch lại.
“Anh muốn biết lần này có phải bà xã lại đang gạt anh hay không. . . . . .” Bàn tay thăm dò vào gần tới quần lót của Giang Dĩ Mạch.
Giang Dĩ Mạch xấu hổ, lập tức giơ chân lên đá người đàn ông một cước: “Khốn kiếp! Còn không mau lấy cái tay bẩn thỉu của anh ra!”
Sau đó giống như người lớn khiển trách đứa bé cứng đầu cứng cổ không biết nghe lời: “Anh học ai cái thỏi giở trò lưu manh đấy hả?”
“Bà xã, anh không phải lưu manh, anh rất đàng hoàng, rất nghe bà xã.” Mộ ngốc nghếch uất ức nói: “Nhưng bà xã luôn gạt anh, đáp ứng mà không thực hiện gì hết, anh thật sự rất buồn.”
“Em lừa anh khi nào?”
“Trước kia em cũng đã đồng ý cùng anh sinh em bé mập mạp, nhưng mỗi lần đều kiếm cớ, em ghét bỏ anh có đúng hay không?” Mộ ngốc nghếch ủy khuất nói, khổ sở đến nổi nước mắt cũng rơi xuống: “Em không muốn cùng anh sinh em bé mập mạp, anh đi tìm mẹ anh, nói Mạch Mạch không muốn cùng anh sinh em bé.”
Vừa nhắc tới muốn đi tìm mẹ chồng, là Giang Dĩ Mạch lập tức vội vàng kéo anh lại: “Em không có lừa anh, thật sự là em đang tới kỳ sinh lý, nên không thể sinh em bé mập mạp được.”
“Vậy tại sao không để cho anh nhìn.” Mộ ngốc nghếch tính tình trẻ con hỏi.
“Anh muốn nhìn một chút, xem bà xã có phải thật sự đến kỳ sinh lý hay không. . . . . .” Mộ ngốc nghếch đưa tay vào quần của Giang Dĩ Mạch, mắt nhìn thẳng vào bên trong.
Vẻ mặt rất háo sắc.
Bốp!
Má bên kia của Mộ ngốc nghếch lại có nhiều thêm mấy dấu ngón tay, Giang Dĩ Mạch tức giận quát: “Ra ngủ trên sofa cho em! Mấy ngày nay đều không được ngủ trên giường!”
Có lẽ là quá tức giận, nên Giang Dĩ Mạch cảm thấy bụng dưới hơi đau, bực mình đá Mộ ngốc nghếch một cước rớt xuống giường: “Còn không lăn ra ghế sofa ngủ nhanh lên!”
Tức giận tắt đèn, sau đó nằm xuống giường ngủ một mình.
Cố gắng ổn định lại tâm trạng, cơn đau sinh lý cũng dần dần giảm bớt một chút.
Ngoài cửa sổ trời tối dần, sau khi qua cơn tức giận, Giang Dĩ Mạch cũng dần dần chìm vào mộng đẹp.
Trên ghế sa lon, lúc này người đàn ông cũng nhẹ nhàng đứng dậy, im hơi lặng tiếng đến bên cạnh giường, nghe được tiếng hít thở đều đều của Giang Dĩ Mạch, lập tức lặng lẽ nằm xuống bên cạnh Giang Dĩ Mạch, ôm cô vào trong ngực, nhắm mắt, ngủ.