Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 66-4: Vân vê cả người cô vào trong thân thể (4)



“Có thể tranh đoạt hạng mục xây dựng khu vui chơi lớn nhất trung tâm thành phố với tập đoàn Mộ thị của dượng anh, chứng mình ông chủ phía sau công ty nhỏ kia là người vô cùng lợi hại, dám tranh giành với tập đoàn Mộ thị, cũng chứng minh đối phương có lòng muốn phát triển thành phố, xưng bá giang sơn bị nhà họ Mộ chiếm lấy mấy chục năm.” Giang Mỹ Kỳ phân tích nói: “Bây giờ dượng anh thua rất thảm, nói rõ dượng anh đã không phải là đối thủ của người ta, chỉ cần chúng ta cùng hợp tác với ông chủ phía sau công ty nhỏ kia, nhất định có thể cắt giang sơn của nhà họ Mộ gia.”

“Hạo Thiên, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm có một!” Giang Mỹ Kỳ nói: “Em tin rằng đối phương nhất định sẽ rất hài lòng, đây chính là hai bên đều có lợi!”

Đường Hạo Thiên có chút bị thuyết phục: “Trở về anh sẽ nói một tiếng với ba anh, xin ông giúp đỡ.”

“Hạo Thiên, anh muốn ba anh nhìn anh với cặp mắt khác xưa không?” Giang Mỹ Kỳ đột nhiên hỏi.

Đường Hạo Thiên lập tức gật đầu: “Đương nhiên muốn.”

Anh ta nằm mơ cũng muốn để cho ba nhìn thấy năng lực của anh ta, đỡ phải nghe ba nói anh không tốt cái này không được thế kia.

“Chuyện Lần này hai chúng ta tiến hành bí mật, đừng cho ba anh biết, chờ chuyện thành công, cũng để cho ba anh ngạc nhiên.” Giang Mỹ Kỳ lừa gạt nói.

“Chúng ta nên làm như thế nào?” Lúc này Đường Hạo Thiên hoàn toàn không có chủ ý, toàn bộ đều nghe Giang Mỹ Kỳ.

“Đầu tiên chúng ta phải nghĩ biện pháp để cho mẹ em gặp người phụ trách hạng mục khu vui chơi kia.” Giang Mỹ Kỳ nói: “Sau đó anh đem toàn bộ tư liệu liên quan đến hạng mục nhà họ Đường anh tham dự đầu tư xây dựng sao cho em một phần...”

“Làm sao có thể? Nếu ba anh biết không phải sẽ giết anh sao!”

Giang Mỹ Kỳ vỗ Đường Hạo Thiên một cái: “Chờ chúng ta chia cắt giang sơn nhà họ Mộ mang đến lợi ích lớn cho hai nhà chúng ta, ba anh còn muốn giết anh sao? Khi đó chỉ sợ ba anh vui mừng còn không kịp!”

Đường Hạo Thiên không nói.

“Chuyện tạm thời cứ làm như vậy, về sau chúng ta thương lượng tiếp.” Giang Mỹ Kỳ nói.

Đường Hạo Thiên do dự: “Kỳ Kỳ, em cần gì phải giúp nhà họ Giang? Tất cả đều là của Giang Dĩ Mạch, chỉ cần một câu của cô ta, là có thể thu hồi tất cả, không bằng em đến làm việc cho công ty nhà họ Đường anh đi, giúp nhà họ Đường anh trở thành bá chủ buôn bán mới của thành phố này, chẳng phải là càng tốt sao?”

“Anh ngốc à!” Giang Mỹ Kỳ cười nói: “Nhà họ Giang hơn mười năm nay đều do mẹ em kinh doanh, anh cho rằng một câu của Giang Dĩ Mạch có thể thu hồi tất cả tài sản nhà họ Giang? Đừng quên mẹ em mới là tổng giám đốc tập đoàn Giang thị!”

“Nhưng Giang Dĩ Mạch cô ta...”

“Cô ta dựa vào cái gì lấy đi tất cả? Cô ta biết làm thế nào để kinh doanh khách sạn sao? Chỉ cần đập nát nhà họ Mộ, Giang Dĩ Mạch không còn chỗ dựa vững chắc, đến lúc đó cô ta làm cái gì cũng không phải.

Đường Hạo Thiên cảm thấy nói có lý: “Cho dù như vậy, cũng còn có em trai em, tương lai toàn bộ nhà họ Giang nhất định phải để lại cho hắn con trai duy nhất của nhà họ Giang này.”

“Gia Kiệt ngu dốt, không cần lo lắng.”

“Sao em nói em trai em như vậy?” Đường Hạo Thiên cũng không có đánh giá nhiều Giang Gia Kiệt, chỉ thuận miệng nói: “Em ấy là em trai ruột của em, các em là người một nhà.”

“Về sau mỗi người đều có gia đình của mình, nó chỉ là người thân mà thôi, giống như ba anh với cô anh vậy, cuối cùng vì lợi ích gia đình mình, ai còn quản được người nào?” Giang Mỹ Kỳ ghé vào trên người Đường Hạo Thiên: “Hạo Thiên, bây giờ chúng ta cần phải cố gắng cho tương lai chúng ta.”

*

Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Giang thị, Thiệu Thiến đang gọi điện thoại.

“Chuyện đã xử lý xong chưa? Có để lại nhược điểm gì không?”

“Tôi làm việc bà yên tâm, tôi thuế đều là sát thủ hạng nhất.”

“Vậy là được rồi, Trương Đại Tề biết quá nhiều, hắn không thể không chết.”

“Tự tay giết tình nhân ngày xửa của bà, có phải cảm thấy rất bi thương không?”

Bên ngoài văn phòng nhân viên làm việc thấy Giang Mỹ Kỳ đến đây, sắc mặt đột nhiên có chút khẩn trương, “Giang tiểu thư, tổng giám đốc đang bận rộn ở bên trong, tôi đi vào...”

“Cô bận cứ đi đi, tự tôi đi tìm mẹ tôi là được.”

Đi đến bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, đang chuẩn bị gõ cửa - -

“Cái gì tình nhân ngày xưa, chúng tôi chỉ là lúc còn trẻ từng kết giao một thời gian thôi, trong lòng của tôi không quên được nhất vĩnh viễn chỉ có ông.”

“Bà thật sự quên không được tôi?” Đối phương nghi hoặc, “Nếu như vậy, lúc trước tôi bảo bà đi theo tôi, sao bà không chịu?”

“Ta chỉ không muốn làm tiểu tam phá hoại gia đình của ông.” Thiệu Thiến chọn lời dễ nghe nói.

“Ha ha ha!” Trong lòng đối phương rất rõ ràng, bà ta biết mình sẽ không ly hôn vì bà ta, bỏ vợ bỏ con, cũng sẽ không vì bà, giống Giang Triển Bằng tùy ý hại chết bà xã mình như vậy.

Bên ngoài văn phòng Giang Mỹ Kỳ chỉ nghe thấy mẫu thân nói, không nghe được đầu điện thoại bên kia người ta nói những gì.

Nhưng từ lời mẹ nói kia, Giang Mỹ Kỳ nhận thấy không thích hợp rồi.

Cái gì tình nhân ngày xưa? Lại không quên được ai?

Người này rõ ràng không phải chỉ ba.

Tiếng đập cửa lúc này vang lên, Thiệu Thiến lập tức kết thúc cuộc nói chuyện, “Mời vào!”

Nhìn đến người đẩy cửa tiến vào, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc.

“Đến đây lúc nào?” Cẩn thận quan sát sắc mặt con gái.

“Vừa mới!” Giang Mỹ Kỳ giống như bình thường tiến vào, giao một phần bản thảo USB cho mẹ mình: “Mẹ, đồ con đã lấy, lập tức đưa tới cho mẹ.”

Thiệu Thiến nhìn USB: “Kỳ Kỳ, không hỏi là con gái của mẹ!”

Giang Mỹ Kỳ cũng cười nói: “Chỉ cần mẹ vui vẻ, chút việc nhỏ ấy tính cái gì!”

“Con chỉ nói ngọt!” Thiệu Thiến cười nói.

“Mẹ, Hạo Thiên đã liên lạc với người phụ trách công ty nhỏ kia, đối phương đã đồng ý gặp anh ta, Hạo Thiên đang chờ, chúng ta nhanh đi thôi.” Giang Mỹ Kỳ nói.

Thiệu Thiến mừng rỡ, cất kỹ USB, cầm túi xách lên cùng con gái đi ra ngoài.

Đường Hạo Thiên mang theo Thiệu Thiến cùng Giang Mỹ Kỳ vào công ty nhỏ kia, nhân viên lễ tân cho rằng hai người phía sau là nhân viên làm việc của anh ta, cũng không ngăn cản.

Thiệu Thiến cố gắng cúi đầu, nhân viên làm việc không nhận ra bà.

Gõ cửa phòng làm việc, Đường Hạo Thiên khách khí chào một tiếng: “Trợ lý Bạc!”

Trợ lý Bạc từ trong đống tư liệu lý ngẩng đầu lên, lúc thấy Đường Hạo Thiên, sửng sốt một chút: “Anh là... con trai của tổng giám đóc Đường Đường Hạo Thiên?”

Đường Hạo Thiên dẫn theo Thiệu Thiến cùng Giang Mỹ Kỳ đi vào, lúc trợ lý Bạc nhìn thấy Thiệu Thiến, dường như hiểu ra cái gì.

Bên kia nhà họ Mộ.

Đường Hân dặn quản gia bảo phòng bếp chuẩn bị đưa thuốc bổ dưỡng có thai cho Giang Dĩ Mạch.

Người hầu lặng lẽ lén lút đổ thứ gì đó vào bát thuốc, sau đó bưng thuốc bổ lên rời đi.

Giang Dĩ Mạch đang ở trong thư phòng mình fax bản thiết kế cho Thượng Quan Trạch, người hầu bưng thuốc bổ tiến vào.

“Thiếu phu nhân, quản gia bảo tôi đưa đến cho cô, đây là đồ bổ dưỡng hỗ trợ có thai.”

“Để ở đó trước đi.” Giang Dĩ Mạch vội vàng fax bản vẽ.

“Thiếu phu nhân, xin uống trước, là phu nhân đặc biệt bảo phòng bếp chuẩn bị đồ bổ dưỡng cho cô.” Người hầu nói.

Giang Dĩ Mạch liếc nhìn, bưng thuốc bổ lên đưa đến bên miệng, hé miếng uống hết...

Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.