Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 73-2: Mạch Mạch, buông tay đi! (2)



“Người kia thật sự lợi hại như vậy sao?”

“Có lợi hại hay không anh không biết, nhưng hắn rất nhiều tiền, có thể thuê sát thủ số một thế giới đuổi giết em mỗi ngày, cho dù em có lợi hại, có mấy cái đầu cũng không tránh thoát.” Thượng Quan Trạch nhìn cô, lại nói thêm một câu: “Đương nhiên, em cũng có thể thuê sát thủ giết hắn, như vậy mẹ kế em sẽ không còn chỗ dựa, đến lúc đó em muốn thế nào thì là thế đó.”

Giang Dĩ Mạch nghe được câu này, nhất thời không tiêu hóa kịp.

Trên đường trở về, cô còn đang suy nghi về những lời nói của Thượng Quan Trạch.

Khi xe đi ngang qua đoạn đường phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố, có thể nhìn đến Ma Thiên Luân cao lớn bên ngoai cửa xe.

Khu vui chơi mới lớn nhất thành phố Cương Kiến Thành, còn chưa đưa vào hoạt động, vẫn đang ở chuẩn bị khai trương.

Giang Dĩ Mạch cũng không thèm quan tâm, nhìn Ma Thiên Luân cao lớn giữa không trung, nhớ tới lúc còn rất nhỏ, mẹ cô dẫn cô đến khu vui chơi ở Ma Thiên Luân.

Trước đây, cả ngày mẹ đều bận rộn làm việc, có rất ít thời gian chăm sóc cô, khó khăn lắm mới có thời gian dẫn cô đi chơi.

Khi đó ngày nào Thiệu Thiếu cũng đến nhà, thay mẹ cô chăm sóc cô, dẫn cô đến chỗ này chơi, chỗ kia chơi.

Khi cô ở nhà trẻ, bà ta cũng ân cần đến đón.

Khi đó, thậm chí cô còn ỷ lại vào bà ta, những sao cũng không nghi tới bà ta chỉ là con chó đáng khinh bỉ.

Làm tất cả mọi việc đều là vì tiền của mẹ cô.

*

Trên TV đang phát tin về Cương Kiến Thành là khu vui chơi lớn nhất cả nước, một tuần sau sẽ bắt đầu hoạt động. Khu vui chơi này được đưa vào hoạt động sẽ thúc đẩy nhanh du lịch của thanh phố.

Trên TV phóng viên đang phỏng vấn nhân viên công ty, Mộ Đình nhìn thấy tin tức này, tâm trạng liền không tốt.

Đường Hân nhìn ra, cầm điều khiển từ xa tắt TV.

Giang Dĩ Mạch đang ăn hoa quả lại thấy TV bị tắt, cũng cảm giác được tâm trạng gần đây của ba chồng không tốt, đặc biệt là khi nhìn thấy tin tức trên TV.

“Bà xã, a - -!” Mộ ngốc nghếch cầm lấy một miếng hoa quả đặt trên môi Giang Dĩ Mạch.

Tâm trạng ba chồng không tốt, mình còn có tâm tình ăn trái cây, Giang Dĩ Mạch cũng hiểu như vậy sẽ có chút không hay.

“Em no rồi.” Giang Dĩ Mạch để miếng hoa quả vào trong mâm.

Đường Hân khuyên Mộ Đình: “Mộ Đình, chuyện đã như vậy, cũng nên nghi thoang một chút, đó cũng chỉ là một khu vui chơi mà thôi, không đáng để bản thân phải bực tức đâu. Mặc kệ nói như thế nào, địa vị của nhà họ Mộ chúng ta ở thành phố này, một công ty nhỏ bé như vậy cũng không thể so sánh được, ông cũng đừng quá để ý, lần sau cẩn thận một chút là được.”

“Chuyện trên thương trường, bà biết gì mà nói?” Tâm trạng Mộ Đình không vui, nói chuyện cũng không khách khí.

Trước mặt con trai con dâu mà lại bị nói như vậy, trên mặt Đường Hân cũng có chút không nhịn được, bảo Mộ ngốc nghếch và Giang Dĩ Mạch đi nghỉ ngơi sớm.

“Mẹ, vài ngày nữa con và Dĩ Mạch phải đi.” Mộ ngốc nghếch thiên chân vô tà nói.

“Đi đâu?” Đường Hân tò mò.

“Đương nhiên là đi nước M nghỉ ngơi rồi!” Lúc này Mộ Đình nói: “Hàng năm, Thiên Thần đều đến đó tĩnh dưỡng vài tháng.”

“Năm nay cũng phải đi sao?” Đường Hân nghi hoặc: “Kỳ thật Thiên Thần cũng không có vấn đề lớn gì, cũng không cần phải đến đó nữa, mà hiện tại nó cũng kết hôn rồi, càng không phải đi nữa.”

“Con muốn đi!” Mộ ngốc nghếch làm nung: “Con cũng đã nói với bà xã là sẽ cùng đi nghỉ phép.”

Bởi vì trong tâm luôn có cảm giác mắc nợ với con trai lớn, Mộ Đình nói với Đường Hân: “Con nó đã muốn đi thì cho nó đi đi, ở nhà cả ngày cũng buồn trán, ra nước ngoai chơi cũng được, có lẽ sau khi trở về còn có thể mang thai!”

Nhắc tới cháu trai, di end anle quyd on.c o m, tâm trạng Mộ Đình liền tốt lên.

Mặt Giang Dĩ Mạch đỏ bừng lên, tạm biệt ba mẹ chồng, trở về phòng ngủ.

Trong phòng, Mộ ngốc nghếch giục Giang Dĩ Mạch: “Bà xã, đã lâu rồi chúng ta không sinh đứa bé béo mập rồi.”

Một tháng gần đây, cả ngày Giang Dĩ Mạch đều bận thiết kế, có đôi khi đến rạng sáng mới trở về phòng nghỉ ngơi, sao anh có thể để cô tiếp tục vất vả như thế được, bản thân chỉ có thể cứng rắn chịu đựng.

Hôm nay công việc của cô đã hoàn thành, rốt cuộc anh cũng có thể yên tâm hưởng thụ rồi.

Một đêm lăn qua lăn lại.

*

Sáng sớm hôm sau, Mộ ngốc ngốc thỏa mãn hôn lên má bà xã của minh vì mệt mỏi quá mà vẫn chưa tỉnh dậy, vô cùng cao hứng rời giường đi rửa mặt chải đầu.

Giang Dĩ Mạch ngủ thẳng đến khuya mới tỉnh lại, mở ngăn tủ ra, lấy thuốc tranh thai trong tủ ra uống một viên.

Cô cũng không muốn sinh ra một đứa bé ngốc nghếch, di end anle quyd on.c o m, hiện tại vẫn chưa xác định được đứa bé có bị di truyền gen ngốc nghếch hay không, nên kiên quyết không sinh con.

Đường Hân nhìn thấy Giang Dĩ Mạch dậy, liền gọi cô tới.

“Dĩ Mạch, chúng ta cũng vừa nói đến chuyện hai đứa ra nước ngoài, tôi muốn nghe ý kiến của cô.” Đường Hân nói.

“Chuyện gì?” Giang Dĩ Mạch khó hiểu.

“Chuyện cô và con trai tôi ra nước ngoài khiến tôi lo lắng, muốn Tiểu Tử qua bê đó chăm sóc, cô không ý kiến gì chứ?” Đường Hân hỏi, “Dù sao cô cũng không biết cách chăm sóc người khác, ở nhà họ Mộ, cả ngày cô chỉ biết lo chuyện của mình, có bao giờ biết chăm sóc con tôi đâu? Để cho Tiểu Tư qua đó, ngộ nhỡ có cái gì, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Giang Dĩ Mạch nghe mẹ chồng nói những lời này, đây là tham khảo ý kiến cô sao? Rõ ràng là đã quyết định chuyện này rồi.

“Nếu chồng con không có ý kiến gì thì không sao cả.” Giang Dĩ Mạch thuận miệng nói.

“Chỉ cần cô không co ý kiến, Thiên Thần tuyệt đối không có ý kiến.” Đường Hân nhìn về phía Mộ ngốc nghếch ngồi bên cạnh: “Thiên Thần, con nói đúng không?”

“Con nghe bà xã.” Ánh mắt Mộ ngốc nghếch trong suốt, vẻ mặt thiên chân vô tà, nhưng trong lòng khổ mà không nói được.

Anh còn không hiểu sao, di end anle quyd on.c o m, mẹ để Tiểu Tư qua bên đó chăm sóc họ là có dụng tâm, không phải là muốn ly gián tình cảm vợ chồng họ hay sao?

“Đúng rồi, hai đứa định khi nào thì đi?” Đường Hân hỏi.

Lúc này quản gia ở phai sau nói: “Thủ tục đều đã làm xong, mấy ngày nữa thiếu gia và thiếu phu nhân có thể đi, vé máy bay cũng đã đặt xong, là mười giờ buổi sáng ngày mai.”

“Vậy sao? Thật tốt quá, bà xã, ngày mai chúng ta có thể đi rồi!”

“ Thủ tục của Tiểu Tử?”

Quản gia khó xử nói: “Ngay từ đầu tôi cũng không biết Tiểu Tử cũng phải đi, nên không làm.”

“Chuyển ngày đi của chúng nó lại vài ngày, đợi Tiểu Tử làm thủ tục xong rồi hãy đi.” Đường Hân nói.

“Phu nhân, làm xong thủ tục ít nhất cũng cần phải mười ngày nửa tháng.” Triệu quản gia cung kính nhắc nhở.

“Vậy thì đợi thêm mười ngày nửa tháng đi, cũng không gấp mấy ngày này.”

Giang Dĩ Mạch không biết vì sao đối với người đột nhiên theo cùng này, di end anle quyd on.c o m, hơn nữa còn là Tiểu Tử, trong lòng cũng có chút không vừa ý, nghe thấy mẹ chồng bảo bọn họ đợi cô ta rồi mới đi lại càng không thoải mái.

Cô cũng không tiện phản đối, nói: “Mẹ, vé máy bay của con và chồng con cũng đã đặt rồi, nếu không như vậy đi, con và chồng con đi trước, đợi Tiểu ử làm xong thủ tục rồi theo sau cũng được.”

Đáy mắt Đường Hân hiện lên một tia không vui, lúc này quản gia nhanh miệng nói: “ Chủ ý của thiếu phu nhân rất hay, để lão gia hỏi tới, vì một mình Tiểu Tử, lại để thiếu gia và thiếu phu nhân phải đặc biệt chờ cô ta, cũng có chút không đúng.”

Nhắc tới chồng, Đường Hân liền không thoải mái, cũng chỉ có thể làm theo ý Giang Dĩ Mạch.

*

Trên TV đang phát tin tức về khu vui chơi mới, ngày hôm sau cử hành nghi thức cắt băng, đến lúc đó các trang báo lớn toàn thanh phố đều có mặt, còn có lãnh đạo một số công ty và quan chức có liên quan.

“Ông Đường, ngày mai nghi thức cắt băng ông muốn đi tham gia sao?” Mẹ Đường hỏi: “Như vậy em rể và em gái ông sẽ biết sao? Đến lúc đó chúng ta phải giải thích như thế nào?”

Đường Chấn xem tin tức tên TV: “Thiếp mời cũng đã đưa tới, không đi cũng không tốt lắm đâu, chuyện này cũng không thể giấu diếm cả đời, sớm muộn gì cũng có một ngày họ sẽ biết, không bằng để bọn họ biết sớm một chút.”

“Em gái ông nếu biết chuyện này, sẽ lại...”

Đường Hạo Thiên nghe ba mẹ nói chuyện, trong lòng cũng có chính mình tính toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.