Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 75-2: Giành giật sự sống (2)



Trong khách sạn Giang Gia đang cử hành lễ chúc mừng nho nhỏ mà long trọng, những người tham dự và bên xây dựng cùng với các nhà đầu tư lớn còn có người phụ trách bên ngân hàng của khu vui chơi đều có mặt. Tất cả đều muốn nhìn thấy tổng giám đốc thần bí đứng đằng sau hạng mục này, kết quả phát hiện vẫn là trợ lý Bạc chủ trì lễ chúc mừng.

Mặc dù mọi người đều có chút thất vọng nhưng có thể tham dự lễ chúc mừng như thế này cũng là vinh dự lắm rồi.

Từng người, công ty, tập đoàn vì hạng mục này mang đến lợi nhuận cũng không phải là ít, tất nhiên trong lòng vô cùng cao hứng thoải mái.

Đường Chấn đang cùng mấy nhà đầu tư trò chuyện gì đó, còn vợ ông ta đang nói chuyện gì với Thiệu Thiến vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng cười rộ lên. Đường Hạo Thiên và Giang Mỹ Kỳ đang thân mật ở trong gian phòng cách vách.

Vẻ mặt Đường Hân nghiêm nghị hùng hổ xông vào, nhìn thoáng qua tiệc rượu liếc mắt một cái liền chú ý thấy Đường Chấn đang nói chuyện.

Có người nhắc nhở Đường Chấn, hình như biết có kịch hay để xem.

Bản tin buổi tối rất nhiều người xem, ân oán cá nhân của nhà họ Mộ và họ Đường bị viết một cách đặc sắc cộng thêm khoa trương lại giả tạo, ngoài ra còn đảo ngược lung tung.

Đầu tiên là Giang Dĩ Mạch ỷ vào tài sản mẹ để lại bắt nạt mẹ kế và em trai cùng em gái, biết em gái thích Đường Hạo Thiên cố ý phá hoại, vẫn cứ đính hôn với Đường Hạo Thiên.

Sau này biết nhà họ Mộ có tiền lại bắt đầu cướp đoạt chồng chưa cưới của em gái.

Còn Đường Hạo Thiên và Giang Mỹ Kỳ vẫn luôn chịu đựng tình yêu bị chia lìa, mãi đến lúc Giang Dĩ Mạch kết hôn rốt cuộc hai người không chịu nổi nữa mới ở cùng một chỗ yêu thương lẫn nhau, còn có đứa nhỏ nữa.

Kết quả Giang Dĩ Mạch ghen tị thành thói quen, một cái tát khiến Giang Mỹ Kỳ sinh non, chẳng những không giải thích mà còn mắng em gái mình sinh non là đáng đời. Lại còn bảo chồng ngốc của mình thiếu chút nữa bóp chết Đường Hạo Thiên.

Không chỉ có những thứ này, tiếp sau còn nhiều chuyện chưa hết. Ngay cả mẹ chồng cô cũng chính là vợ của ông chủ nhà họ Mộ còn phải đặc biệt chạy tới nhà họ Đường ầm ĩ một trận, buộc Đường Hạo Thiên và Giang Mỹ Kỳ chia tay, nói đối phương bắt nạt con trai ngốc nghếch của bà ta.

Mọi việc cứ như thế viết hẳn một trang dài, nói nhà họ Đường chịu bao nhiêu tủi nhục, nhà họ Mộ có bao nhiêu khinh người quá đáng, ngay cả đứa nhỏ chưa chào đời cũng không buông tha.

Giờ phút này nhìn thấy Đường Hân hùng hổ chạy tới chất vấn như vậy, càng chứng thực bản tin kia.

Quả nhiên nhà họ Mộ rất hung hăng càn quấy!

Đường Chấn nhìn thấy em họ mình đi tới, cười đón tiếp: “Hân Hân, sao em lại đến….”

“Anh, em hỏi anh, đã xảy ra chuyện gì khiến Mộ Đình té xỉu?” Đường Hân nghiêm túc chất vấn.

Bà ta đã bị tức giận sắp mất lý trí, không thèm quản có người khác ở đây hay không.

“Hân Hân, ở đây nhiều người chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện.”

Đường Hân thấy người xung quanh đang nhìn bên này chờ để chê cười, liền đồng ý.

Hai người đi ra hành lang bên ngoài tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện.

“Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?” Đường Hân hỏi, bà ta tuyệt đối không tin anh trai mình sẽ làm ra loại chuyện này, “Vì sao Mộ Đình xỉu? Còn nữa, làm sao anh có thể tới tham dự lễ chúc mừng của hạng mục khu vui chơi?”

“Anh là nhà đầu tư đương nhiên phải tới tham dự lễ chúc mừng rồi.” Đường Chấn nói.

Quả thật Đường Hân không thể tin vào tai mình, “Anh, chẳng lẽ anh không biết hạng mục khu vui chơi kia vốn là của nhà họ Mộ em, là bị người khác hung hăng giành lấy.”

“Đây cũng chỉ có thể trách em rể không có năng lực, mấy ngàn công nhân tập đoàn Đường thị chờ cơm ăn, cuối cùng anh không thể không quản bọn họ, có tiền không kiếm ư?” Lúc này Đường Chấn mới lộ ra bộ mặt thật.

Từng là người anh rất yêu thương bà ta từ nhỏ đâu mất rồi?

“Hân Hân, trước kia em cũng là người nhà họ Đường, dù sao cũng không hi vọng công ty ba mình vất vả kinh doanh bị hủy trong tay chúng ta chứ?” Đường Chấn còn nói thêm.

“Anh, không đầu tư vào đây kiếm lời Đường thị sẽ bị phá hủy sao?” Đường Hân hỏi lại.

“Hân Hân, có lời vì sao lại không làm? Em là con gái không hiểu chuyện buôn bán làm ăn trên thương trường anh không trách em, chuyện này chúng ta không nói nữa….”

“Anh, chẳng lẽ anh quên trước kia lúc tập đoàn Đường thị gặp khó khăn, em và Mộ Đình đã làm gì giúp anh à? Sao anh có thể bỏ đá xuống giếng vào lúc này, chỉ lo cho bản thân đây?” Đường Hân chất vấn.

“Khi nào thì anh chỉ lo cho mình hả? Anh chăm lo cho toàn bộ nhà họ Đường, em không hiểu thì không nên nói lung tung!” Đường Chấn không hài lòng nói, “Mộ Đình bị xỉu đó là do thân thể ông ta không khỏe, có liên quan gì đến anh? Em nên nhanh chóng trở về đi, anh còn phải tham dự lễ chúc mừng….”

“Anh, bây giờ Mộ Đình đang nằm trong bệnh viện, bác sĩ nói ông ấy trúng gió từ này về sau ngay cả tự lo cho mình cũng khó khăn!”

“Hân Hân, Mộ Đình xảy ra chuyện như vậy anh cũng có lời thông cảm với em, nhưng chính thân thể ông ta không tốt anh cũng không có cách nào khác, em vẫn nên về chăm sóc Mộ Đình đi, anh vào trước.”

“Đường Chấn, anh hơi quá đáng đấy!” Đường Hân tức giận lớn tiếng nói, “Ngày trước nhà họ Mộ chúng tôi đối xử với anh thế nào? Bây giờ anh lại vong ân phụ nghĩa như thế với Mộ Đình?”

Hai anh em tranh cãi khiến mọi người nhìn qua, Đường Chấn cố ý nói: “Ngày trước nhà họ Mộ đối xử với tôi thế nào chẳng phải trong lòng cô biết rõ ư? Một cái tát của con dâu cô đã giết chết cháu trai tôi, chẳng những không giải thích, đứa con ngốc nghếch của cô thiếu chút nữa bóp chết Hạo Thiên. Cô còn chạy tới nhà tôi làm ầm ĩ một trận, buộc Hạo Thiên và Giang Mỹ Kỳ chia tay, cô nói nhà họ Mộ cô đối xử với nhà họ Đường tôi như thế nào?”

“Anh nói hươu nói vượn gì thế?”

Đường Chấn không thèm để ý tới Đường Hân nữa xoay người rời đi, Đường Hân tức giận đuổi theo kéo Đường Chấn. Kết quả Đường Chấn không khách khí vung tay, Đường Hân trẹo chân ngã xuống mặt đất, hoàn toàn không còn uy nghi của nữ chủ nhân nhà họ Mộ ngày trước.truyện bên diễndanflequydon

Lúc này Thiệu Thiến đi qua nâng Đường Hân dậy, “Chị già, xem ra chị thật sự già rồi, đi mà cũng có thể bị ngã, em dìu chị đi ra ngoài.”

Đường Hân lạnh lùng gạt Thiệu Thiến ra, mắt cá chân đau đớn lại ngã xuống đất.

“Thật sự không phân biệt tốt xấu, không thấy người ta có lòng tốt.” Thiệu Thiến đứng đó từ trên cao nhìn xuống Đường Hân ngã trên mặt đất: “Tôi có lòng tốt đỡ bà dậy, sao bà lại tức giận với tôi? Là nhà họ Đường đắc tội với bà chứ không phải tôi, bà tỏ ra ngang ngược với tôi làm gì hả?”

Đường Hân biết Thiệu Thiến cố ý, “Thiệu Thiến, ngày trước không phải cô là một người hầu của tôi sao? Cô cướp chồng và tài sản của bạn thân mình thì cho rằng có thể leo lên đầu tôi sao?”

Khuôn mặt Thiệu Thiến lúc đỏ lúc trắng, bà ta kiêng kỵ nhất là người khác khơi lại chuyện năm đó của bà ta, “Đường Hân, tôi thấy bà cũng là già rồi lú lẩn, khi nào thì tôi làm người hầu cho bà? Bà già nên ngu muội sao? Một bó tuổi rồi không nên ra ngoài chạy loạn, ngoan ngoãn ở nhà chữa bệnh đi!”

Đường Hân phẫn nộ nhìn Thiệu Thiến, lúc này mới hiểu chính xác câu “Hổ sa cơ bị chó bắt nạt.”

“Quản gia Triệu!” Đường Hân gọi một tiếng quản gia Triệu lập tức đi tới, nhìn thấy Đường Hân bị ngã trên mặt đất liền chạy đến nâng bà ta dậy.

Lúc này Đường Hân mới nhìn thẳng vào Thiệu Thiến, không mất uy nghi khí thế hào môn nói: “Thiệu Thiến, tôi với bà là cùng một tuổi, tôi một bó tuổi vậy bà cũng là bà già như tôi, còn ăn mặc trang điểm như con gái, cũng không ngại mất mặt.”

“Bà nói cái gì?” Thiệu Thiến tức giận.

“Năm đó bà giống như một con chó, khi làm người hầu của tôi cũng không dám nói với tôi như vậy.” Dáng vẻ Đường Hân đàng hoàng của một quý phu nhân hào môn, nói: “Quản gia, dìu tôi đi!”

***

Sau vài ngày liên tục xảy ra chuyện, quan hệ giữa nhà họ Đường và nhà họ Mộ trở thành đề tài ồn ào huyên náo cho toàn thành phố, quan hệ hai nhà cũng hoàn toàn chấm dứt.

Mộ Đình nằm trên giường bệnh hoàn toàn không thể cử động, ngay cả năng lực tự chăm sóc mình cũng không còn. Điều này đối với Mộ Đình người vẫn luôn rất mạnh mẽ lại bá đạo mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích trầm trọng.

Nhưng bây giờ ngay cả nói chuyện ông cũng không thể nói, mở miệng muốn nói gì đó song nhiều lắm chỉ có thể hừ hừ vài tiếng.

Đường Hân thấy chồng như vậy cảm giác như trời sập xuống đầu mình, vừa bực tức vừa hận, mất hết hi vọng.

Lúc này bà ta mới nhớ tới con trai nhỏ Mộ Tử Duệ, chỉ có thể bảo con trai út về làm chủ đại cục, nó là hi vọng duy nhất của nhà họ Mộ.

“Mộ Đình, bây giờ chỉ có thể làm như vậy thôi.” Đường Hân nói với chồng mắt nghiêng miệng lệch nằm trên giường bệnh, “Ông biến thành dạng này rồi, Thiên Thần lại là người đần độn chẳng thể giúp được gì, bây giờ nhà họ Mộ chúng ta chỉ có thể dựa vào Tử Duệ thôi.”

Mộ Đình nói không nên lời, tất cả mọi thứ đành để Đường Hân định đoạt.

“Tôi đã gọi điện bảo Tử Duệ về gấp, ông không cần lo lắng gì cả, có Tử Duệ ở đây tất cả rồi sẽ tốt thôi.” Đường Hân nói, “Còn có một việc tôi cũng muốn thương lượng với ông một chút.”

Bà ta nhìn Mộ Đình nói: “Bây giờ ông đã thành dạng này, nhà họ Mộ chúng ta chỉ có thể dựa vào Tử Duệ. Nhưng quyền hạn của tập đoàn Mộ thị còn ở trong tay ông, khi Tử Duệ trở về giúp ông xử lý chuyện tập đoàn sợ có người không phục, gây khó khăn cho Tử Duệ quản lý.”

“Ư… Ư…” Mộ Đình muốn nói gì đó nhưng chỉ ư ư được vài tiếng chứ không nói nên lời.

Đường Hân tiếp tục nói, “Mộ Đình, cho nên tôi muốn ông chuyển toàn bộ cổ phần tập đoàn Mộ thị mà ông giữ trong tay cho Tử Duệ được không, khi đó Tử Duệ chính là cổ đông lớn nhất của tập đoạn Mộ thị, còn có quyền lên tiếng cũng có thể quyết định sách lược, càng tiện cho nó quản lý chuyện của tập đoàn, không phải sao?”

“Ô…. Ô….”

“Văn kiện chuyển thêm cổ phần tôi đã bảo trợ lý của ông chuẩn bị xong rồi, người như ông bây giờ cũng không có cách nào để ký tên, ấn dấu tay cũng dễ làm thôi mà.” Đường Hân cứ thế nói tới, “Tiểu Tử, lấy đồ lại đây.”

Ninh Tử cầm văn kiện chuyển nhượng cổ phần trong túi đi qua, phía trên đã đóng dấu riêng của Mộ Đình, chỉ cần ấn dấu tay là được.

Đây là muốn chiếm đoạt tài sản mà!

Lúc ông trúng gió liệt người, cả đám đều đã lộ ra bản tính của chúng.

Mặc dù Mộ Đình trúng gió không động đậy được, cũng không thể nói chuyện nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.

“Ô…. Ô…” Mộ Đình ô ô vài tiếng muốn nói gì đó nhưng hoàn toàn không mở miệng được.

Ông trơ mắt nhìn vợ cầm tay ấn dấu lên trên văn kiện chuyển nhượng cổ phần.

“Được rồi.” Đường Hân đưa văn kiện thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần giao cho Ninh Tử cất kỹ, “Mộ Đình ông yên tâm, Tử Duệ nhất định sẽ giúp phần việc này, ông nghỉ ngơi cho khỏe, lần sau tôi trở lại thăm ông.”

Đường Hân đi rồi, Mộ Đình cứng đờ nằm trên giường bệnh, mắt nghiêng miệng lếch không nói được gì, cả người cũng hoàn toàn không cử động được, nhưng ánh mắt lo âu lại biểu hiện giờ phút này trong lòng ông rất khẩn trương thất vọng và cả lo lắng.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.