Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 95-2: Có nghĩa vụ giải độc cho bà xã (2)



Mỗi câu nói của Giang Gia Kiệt đều khiến trái tim làm ba của Giang Triển Bằng đau nhói, than thở một lát không lên tiếng.

Ông ta cũng không biết sao mình lại sinh ra đứa con gái như vậy.

Khi còn bé, mặc dù nó không sống ở nhà họ Giang nhưng về phần ăn mặc chi tiêu chưa từng tiết kiệm với nó, ngược lại cảm thấy chị em nó thua thiệt nên trên phương diện tài chính cố gắng thỏa mãn bọn họ.

Sau này khi họ vào cửa nhà họ Giang, vì cảm thấy khi nhỏ không thể chăm sóc tốt bọn họ, cảm thấy bọn họ thua thiệt nên chuyện gì cũng bênh vực bọn họ.

Bọn họ gây gỗ với Giang Dĩ Mạch ông ta cũng không hỏi phải trái đúng sai che chở bảo vệ chị em họ.

Nhưng thật ra ông ta biết, hai con gái bình thường cãi cọ không thể trách Giang Dĩ Mạch hết được, có lúc trong khi vô tình ông ta nhìn thấy con gái nhỏ Giang Mỹ Kỳ cố tình chọc Giang Dĩ Mạch nổi giận, lén lút lăng mạ chửi rủa mẹ đã qua đời của Giang Dĩ Mạch, chọc Giang Dĩ Mạch ra tay với nó, sau đó tìm người lớn bọn họ khóc lóc kể lể chị bắt nạt nó.

Khi cô ta còn bé, ông ta vốn có lòng thù địch với Giang Dĩ Mạch, vì áy náy cô ta nên xem như không thấy những chuyện mà mình chứng kiến, mỗi lần đều bắt Giang Dĩ Mạch nói xin lỗi.

Nhưng Giang Dĩ Mạch là người tính tình bướng bỉnh kiên quyết không chịu nói xin lỗi, mắng Thiệu Thiến hại chết mẹ cô, càng thêm hận ông ta.

Mỗi lần Giang Dĩ Mạch trách mắng Thiệu Thiến hại chết mẹ cô thì lại muốn đánh Giang Gia Kiệt bên cạnh.

Thiếu niên mười mấy tuổi vốn rất kích động lại thấy mẹ mình bị người ta không tôn trọng nên ra tay càng nặng, Giang Dĩ Mạch nào phải đối thủ của cậu ta, phần lớn đều bị đánh vô cùng thảm.

Điều này cũng tạo nên Giang Dĩ Mạch càng thêm hận người làm ba là ông ta đây.

Hôm nay Giang Triển Bằng ân hận lúc đầu đã làm sai, đối với con gái nhỏ Giang Mỹ Kỳ thì trong lòng nguội lạnh rồi.

Cũng trách ông ta người làm ba này không dạy được con gái.

Hai đứa bé từ nhỏ đã ở với Thiệu Thiến, sau đó vào nhà họ Giang cũng là Thiệu Thiến chăm sóc bọn họ, học theo tai nghe mắt thấy của Thiệu Thiến biến thành bộ dạng này.

Nhưng cũng chỉ có con gái biến thành bộ dạng này, con trai thì không.

Hôm nay nói gì cũng muộn rồi.

Lúc này Giang Dĩ Mạch mới đẩy cửa phòng bệnh đi vào, cầm hoa quả đặt lên trên tủ đầu giường, cảm giác bầu không khí quái dị trong phòng bệnh cũng không vạch trần.

Giang Triển Bằng thấy Giang Dĩ Mạch đến thăm ông ta, sự bất đắc dĩ lúc nãy biến mất vui mừng gọi cô ngồi xuống, “Mạch Mạch, con đã tới rồi, vừa rồi ba còn nhắc tới con đó.”

Đối với sự nhiệt tình của ba mình mà nói, mặc dù Giang Dĩ Mạch nói không hận nổi ông ta nhưng cũng không có cách nào đáp lại sự nhiệt tình đó.

Mỗi lần thấy con gái tới là Giang Triển Bằng nói không ngừng, giống như sợ dừng lại thì con gái sẽ rời đi ngay.

Ông ta nói liên tục chuyện khi Giang Dĩ Mạch còn bé, vì là con gái đầu tiên nên ông ta vô cùng thương yêu, cũng hưng phấn khi lần đầu tiên mình làm ba, cho nên khi Giang Dĩ Mạch còn bé thì ông ta dồn toàn bộ tình thương của cha vào cô.

Cho dù thời gian vợ mang thai bên ngoài…, mặc dù sinh con bên ngoài cùng phụ nữ khác nhưng vẫn không ảnh hưởng tình cảm của cha giành cho người con gái đầu tiên.

Giang Triển Bằng càng nói tới khúc cuối càng nói nhiều, giống như biết mình không còn sống được bao lâu nữa, nói hết toàn bộ những lời đời này còn sót lại.

Khoảng thời gian ông ta nằm viện này nói với Giang Dĩ Mạch nhiều hơn so với cả đời ông ta nói với cô.

Giang Dĩ Mạch chỉ yên lặng nghe không lên tiếng nói gì.

Chờ Giang Triển Bằng nói liên miên lải nhải mệt mỏi mới dừng lại, Giang Dĩ Mạch tìm cớ đứng dậy rời đi.

Giang Triển Bằng không nỡ để con gái đi nhưng cũng không tiện mở miệng bảo cô ở lại một lát.

Có lẽ đời này ông ta thiếu nợ không phải là hai đứa con cùng với Thiệu Thiến, mà con với người vợ đã mất là Giang Dĩ Mạch.

“Gia Kiệt, mau tiễn chân chị con đi.” Giang Triển Bằng lập tức nói.

Kể từ khi Giang Dĩ Mạch trả tất cả tiền thuốc men của ba, hình như Giang Gia Kiệt thay đổi một chút cái nhìn về cô, cũng nghe lời đưa cô đi ra ngoài.

Lối đi nhỏ bên ngoài phòng bệnh, Giang Dĩ Mạch hỏi thăm tình hình cuộc sống và bệnh tình những ngày qua của ba.

Giang Gia Kiệt nói: “Mỗi ngày ba đều sẽ hỏi tới chị và chị tôi.”

Giang Dĩ Mạch không nói gì, chào tạm biệt Giang Gia Kiệt rồi rời đi.

Sau khi thấy Giang Dĩ Mạch đi, trong lòng Giang Gia Kiệt vẫn còn bất mãn chị gái cùng ba cùng mẹ Giang Mỹ Kỳ, tức giận bất bình lại gọi điện thoại cho Giang Mỹ Kỳ.

Lúc trước cậu ta cũng gọi điện thoại mấy lần cho Giang Mỹ Kỳ đang du lịch ở nước ngoài nhưng không gọi được, không phải là tắt máy mà là không nằm trong vùng được phục vụ.

Lần này đột nhiên cậu ta lại gọi được, đầu bên kia còn nhấn nút nghe máy.

Trong quán rượu xa hoa của hòn đảo ở nước ngoài, Giang Mỹ Kỳ đang tắm trong phòng tắm.

Trong phòng xa xỉ, người đàn ông tóc vàng mắt xanh chờ đợi nhàm chán nên thấy điện thoại Giang Mỹ Kỳ đặt trên hộc tủ liền tiện tay lấy ra nghịch.

Anh ta mở nhật ký ghi chép điện thoại và hộp thư tin nhắn nhìn một lần, lại mở danh bạ ghi số điện thoại di động ra xem, chợt có ý nghĩ mở danh sách đen của di động ra, phát hiện bên trong có mấy dãy số, dường như ác ý cố tình cài đặt mấy số này ra khỏi danh sách đen.

Tất cả nội dung bên trong điện thoại anh ta đều lật xem một lần không phát hiện gì thú vị, nhàm chán ném sang bên cạnh, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, người đàn ông tóc vàng mắt xanh lập tức ấn nút nghe máy.

Lúc này cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông tóc vàng thấy Giang Mỹ Kỳ trùm khăn tắm đi ra đưa điện thoại di động nhét vào bên cạnh, không để ý vừa rồi đã nhấn nút nghe cuộc gọi kia.

Trong nước, đầu bên kia điện thoại Giang Gia Kiệt lớn tiếng kêu: “A lô? Chị, nói chuyện với chị …”

“Bảo bối, cuối cùng em cũng tắm xong.” Người đàn ông tóc vàng nói tiếng bản xứ.

Giang Gia Kiệt nghe thấy đầu bên kia di động truyền đến tiếng đàn ông, tất cả ngôn ngữ cậu ta nghe đều không hiểu.

“Anh đang làm gì thế?”

“Bảo bối, anh đang đợi em.” Người đàn ông tóc vàng ôm cô ta, “Anh sắp không đợi được nữa.”

“Anh đừng vội, đợi em thêm lát nữa.” Giang Mỳ Kỳ lấy máy sấy vào phòng tắm, cắm nguồn điện vào rồi sấy tóc.

Trong gương trên bệ rửa mặt phản chiếu chính là hình ảnh người đàn ông tóc vàng mắt xanh ôm lấy Giang Mỹ Kỳ đang thổi tóc từ phía sau, thân mật hôn lên cổ nhỏ dài của cô ta, bàn tay vén khăn tắm màu trắng bao quanh người lên trên, xoa bắp đùi thon dài cân đối, không an phận mò vào sâu bên trong…..

“Milro, anh…”

“Anh không chờ được nữa.” Người đàn ông tóc vàng tắt máy sấy, không thể chờ đợi tách bắp đùi Giang Mỹ Kỳ ra.

Giang Mỹ Kỳ bị người đàn ông tóc vàng đặt trên bệ rửa mặt, khăn tắm trên người rơi xuống mặt đất.

Đột nhiên người đàn ông tóc vàng ôm lấy Giang Mỹ Kỳ ra khỏi phòng tắm đặt lên trên giường, sau đó liền nhào tới….

Giờ phút này trên đảo đang là buổi tối, còn trong nước là buổi chiều.

Giang Gia Kiệt nghe trong điện thoại truyền tới động tĩnh kỳ cục kịch liệt, trộn lẫn là tiếng kêu của Giang Mỹ Kỳ và tiếng người đàn ông ra sức thở gấp, tức giận cúp máy.

Không phải anh Hạo Thiên đang bị giam ở trung tù sao?

Vậy người đàn ông ngoại quốc kia là ai?

Giang Gia Kiệt giận đen mặt, bây giờ ba bệnh nan y mà chị ta còn có tâm tư ra nước ngoài làm chuyện đó với người đàn ông khác.

Giang Triển Bằng nhìn thấy con trai đen mặt đi vào nghĩ rằng cậu ta và Giang Dĩ Mạch cãi nhau, khuyên: “Gia Kiệt, con đừng cãi nhau với Dĩ Mạch, lần này nếu không phải nó bỏ tiền thuốc thang ra thì bây giờ ba đã bị đuổi ra khỏi bệnh viện…”

“Con không cãi nhau với Giang Dĩ Mạch!” Giang Gia Kiệt nổi cáu.

“Không cãi nhau sao con tức giận như vậy?”

“Còn không phải là chị con…” Giang Gia Kiệt không nói tiếp được.

“Con nói là Kỳ Kỳ? Nó thế nào?”

“Không có gì, con còn việc phải đi ra ngoài một chuyến, ba nghỉ ngơi cho khỏe.” Giang Gia Kiệt xoay người rời khỏi phòng bệnh lần nữa.

Giang Gia Kiệt đi qua đại sảnh bệnh viện, trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng Giang Dĩ Mạch không đi ra ngoài mà đi về một hướng khác.

Cậu ta tò mò đi theo liếc mắt nhìn bảng hướng dẫn phía trên phòng bệnh, phát hiện cô đi tới khoa phụ sản.

Cứ luôn thắc mắc bụng tròn trịa của cô sao đột nhiên lại biến mất.

Chắc có lẽ không giữ được đứa bé.

Giang Gia Kiệt liếc mắt nhìn rồi không đi theo nữa, ra khỏi lầu bệnh viện xuống phía dưới thuê xe.

Hạo Thiên đang bị tù không nghĩ tới Giang Gia Kiệt sẽ tới thăm mình, kể từ khi bị án tù đến nay trừ mẹ ra thì không thấy những người khác tới thăm mình.

“Gia Kiệt.” Đường Hạo Thiên mặc quần áo tù cầm điện thoại nhìn Giang Gia Kiệt bên ngoài cửa sổ thủy tinh.

Giang Gia Kiệt thấy Đường Hạo Thiên sưng mặt sưng mũi, đặc biệt trên cổ vệt dây màu đỏ rõ rệt, giật mình hỏi: “Anh Hạo Thiên, anh làm sao vậy? Có phải bị người bên trong đó đánh không?”

“Anh không sao, Gia Kiệt, anh không nghĩ tới là em sẽ vào thăm anh, chị em đâu?”

Giang Gia Kiệt nói không nên lời, cậu ta tức giận chạy tới muốn nói cho anh ta biết khi anh ta đang bị tù thì chị mình lại cùng người đàn ông khác làm chuyện đó, nhưng rốt cuộc đó là chị ruột của mình nên không nói ra miệng.

“Chị ấy ra nước ngoài.”

“Là đi công tác sao?” Đường Hạo Thiên hỏi, “Chị em, bây giờ chắc cô ấy bận rộn nhiều việc nhỉ, bận đến không có thời gian đến thăm anh. Cũng tốt, bây giờ tất cả tập đoàn Đường thị đều dựa vào mình cô ấy giải quyết, lần nước mẹ anh đến thăm anh còn nói cô ấy rất cực khổ, không tranh thủ được chút thời gian đến thăm anh.”

Giang Gia Kiệt có chút hối hận vì đã tới: “Chị em, chị ấy đúng là bận rộn nhiều việc, đúng là bận rộn nhiều việc.”

Hai người trò chuyện trong chốc lát, Giang Gia Kiệt nói, “Ba em kiểm tra phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối không còn bao nhiêu thời gian nữa, bây giờ đang nằm trong bệnh viện, phải dựa vào thuốc để duy trì.”

Đường Hạo Thiên nghe thấy tin tức kinh người như vậy cảm thấy nhà họ Giang họa đến dồn dập.

Đầu tiên là mẹ vợ xảy ra chuyện, sau đó ba vợ cùng trở thành bệnh nan y, mặc dù mẹ vợ giết ba anh ta nhưng hôm nay nhà họ Giang cũng không tốt đẹp nữa.

Có lẽ đây chính là báo ứng.

Mãi cho đến khi rời khỏi trại giam, Giang Gia Kiệt vẫn chưa nói chuyện Giang Mỹ Kỳ phản bội anh ta.

Sau khi trở lại bệnh viện trời đã chập tối, Giang Gia Kiệt rất tức giận, cảm thấy chị mình thật sự quá đáng. Truyện chỉ post bên lê quý đônn.

Nuốt lấy tất cả tài sản nhà họ Giang, không chịu bỏ tiền giúp mẹ mời luật sư, còn ép mẹ chồng bỏ tiền ra, ba bệnh nặng cũng không tới liếc mắt nhìn, sợ phải chịu trả tiền thuốc nên trốn ra nước ngoài du lịch. Anh Hạo Thiên tronhg tù bị đánh cũng không thèm tới xem một chút, còn cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.