Cậu ta lại gọi điện ra nước ngoài cho Giang Mỹ Kỳ.
Giờ phút này trong phòng xa hoa trên đảo ở nước ngoài vừa mới kết thúc một cuộc chiến đấu ác liệt, hai người mệt ngủ thiếp đi.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại đánh thức Giang Mỹ Kỳ, nghĩ rằng trong công ty đã xảy ra chuyện gì đó nên trợ lý gọi điện thoại tới đây, khi ấn nút a lô một tiếng thì nghe thấy tiếng của Giang Gia Kiệt, cô ta bị dọa sợ tới mức đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
“Gia Kiệt?” Cô ta nhớ đã cài đặt số điện thoại Giang Gia Kiệt và ba cùng với Giang Dĩ Mạch vào danh sách đen rồi, sao lại nhận được điện thoại của cậu ta?
“Chị, muốn gọi điện thoại cho chị nhưng thật không dễ dàng gì!” Giang Gia Kiệt giọng mỉa mai nói: “Chị ở nước ngoài sống rất thoải mái chứ?”
“Chị đang công tác ở nước ngoài, bây giờ đang bận họp đấy….”
“Đúng vậy, bây giờ chị bận rộn nhiều việc, bận họp cùng người đàn ông khác!” Giang Gia Kiệt châm chọc nói, “Hôm nay em tới trại giam thăm anh Hạo Thiên.”
Giang Mỹ Kỳ liếc người đàn ông tóc vàng mắt xanh ngủ say bên cạnh, lặng lẽ vào phòng vệ sinh đóng chặt cửa nghe điện thoại.
“Có chuyện gì thì em cứ nói đi, bây giờ bên chỗ chị đang là nửa đêm.”
“Hôm nay em đi thăm anh Hạo Thiên, anh ấy mặt mũi bầm dập, trên cổ còn có vệt dây rõ ràng là ở trong tù bị người ta đánh.” Giang Gia Kiệt nói.
“Em đi thăm Hạo Thiên làm gì?” Giang Mỹ Kỳ thuận miệng hỏi.
“Anh ấy là chồng chị, đi thăm anh HạoThiên nên phải là chị!” Giang Gia Kiệt bất mãn nói, “Nhưng chị lại chạy ra nước ngoài du lịch, cùng người đàn ông nước ngoài làm ra chuyện có lỗi với anh Hạo Thiên!”
“Chuyện không có chứng cứ em đừng nói nhảm!” Giang Mỹ Kỳ nói.
“Em nghe thấy rồi chị còn không thừa nhận?”
“Em nghe được cái gì rồi hả?” Giọng điệu Giang Mỹ Kỳ rất không kiên nhẫn, “Hơn nửa đêm chị còn phải họp đã rất cực khổ, em không có việc gì đừng tìm chị, chị không thích!”
“Chị đang cực khổ bận rộn cùng người đàn ông khác lăn lộn trên giường hả?”
“Miệng chó không phun được ngà voi!” Giang Mỹ Kỳ tức giận cúp điện thoại.
Giang Gia Kiệt lập tức nói: “Bây giờ em gọi điện thoại cho chị là muốn nói cho chị biết ba rất muốn gặp chị!”
“Không phải chị đã nói với em là chị bận rộn nhiều việc sao? Em nói với ba một tiếng là chị đang công tác ở nước ngoài.” Giang Mỹ Kỳ không nhịn được nói, sớm mất sự kiên nhẫn với chuyện nhà họ Giang.
“Chị có trở về hay không là chuyện của chị, em chỉ quản nói cho chị biết.” Giang Gia Kiệt nói, “Giang Dĩ Mạch cũng tới bệnh viện thăm ba nhiều lần rồi, còn trả tất cả tiền thuốc thang ba nằm viện, nhưng còn chị?”
“Giang Dĩ Mạch trả tiền thuốc cho ba? Không phải cô ta rất hận ba sao?”
“Cho nên em nói, Giang Dĩ Mạch hơn chị không biết bao nhiêu lần!”
“Này Giang Gia Kiệt, chị là chị ruột em đó, có người nói chị ruột của mình như em sao?” Giang Mỹ Kỳ bất mãn.
“Chị còn biết chị là chị ruột của em ư? Vứt ba trong bệnh viện chẳng ngó ngàng gì tới, chỉ lo mình ra nước ngoài thong dong sung sướng, tiền thuốc men không chịu bỏ ra dù chỉ một phân, chị còn có mặt mũi nói chị là chị ruột của em sao?”
“Không phải đã nói với em rồi sao, chị ra nước ngoài công tác.” Từ đầu tới cuối Giang Mỹ Kỳ không thừa nhận mình đi du lịch, lén lút hẹn hò với người đàn ông nước ngoài.
“Gia Kiệt, chị biết ba bị bệnh nặng tâm tình em không tốt chị cũng hiểu em, chị sẽ sớm thu xếp hết bận bịu công việc để về.” Giọng điệu Giang Mỹ Kỳ làm ra vẻ mình hi sinh rất nhiều, Giang Gia Kiệt giận đến mức dứt khoát cúp điện thoại của cô ta.
Giang Mỹ Kỳ lập tức kiểm tra danh sách đen trong điện thoại, phát hiện trong danh sách đen chẳng còn số điện thoại nào, chẳng trách Giang Gia Kiệt gọi điện thoại tới sẽ nhận được.
Cô ta xem nhật ký cuộc gọi tới phát hiên hơn hai giờ trước Giang Gia Kiệt có gọi điện thoại qua đây, hơn nữa mình còn nhận cuộc gọi.
Nhưng cô ta chẳng biết chút gì.
Giang Mỹ Kỳ lập tức mở cửa phòng vệ sinh đi ra ngoài đánh thức người đàn ông tóc vàng đang ngủ thờ phì phò, “Milro, anh tỉnh dậy!”
“Đừng quấy rầy, để anh ngủ thêm tý nữa…”
“Em có lời muốn hỏi anh, nhanh dậy đi!” Giang Mỹ Kỳ vén chăn mỏng lên, người đàn ông trần truồng nằm trên giường tiếp tục ngủ.
Thấy người đàn ông thở phò phò ngủ tiếp, Giang Mỹ Kỳ nắm vào chỗ hiểm của người đàn ông dùng sức bóp một cái, người đàn ông tóc vàng đau mắng to một tiếng rồi ngồi dậy.
“Em muốn làm gì?” Người đàn ông tóc vàng cầm lấy cổ tay cô đang giữ lấy chỗ hiểm của mình hỏi.
“Em hỏi anh, có phải anh động vào điện thoại của em không hả?” Giang Mỹ Kỳ siết chặt chỗ hiểm của anh ta uy hiếp hỏi.
“Nhanh buông tay ra!” Người đàn ông tóc vàng chỉ sợ chỗ hiểm của mình bị cô ta bóp vỡ.
“Có phải anh động vào điện thoại em không hả?”
“Lúc em tắm anh nhàm chán nên xem qua một chút.”
“Thật sự là anh?” Giang Mỹ Kỳ nổi cáu, “Là anh cài đặt gỡ bỏ mấy số nằm trong danh sách đen ra ngoài sao?”
“Là anh đùa giỡn với em chút thôi.” Người đàn ông tóc vàng nói.
“Đùa giỡn? Em trai em gọi điện thoại tới cũng là anh nghe máy hả?” Giang Mỹ Kỳ tức giận siết chặt chỗ hiểm của anh ta, dọa người đàn ông tóc vàng kêu to mau buông ra!
“Để xem anh còn động vào điện thoại di động em… A….” Giang Mỹ Kỳ dùng sức siết chặt chọc tức người đàn ông tóc vàng vung một cái tát đánh Giang Mỹ Kỳ ngã trên giường.
“Anh đánh tôi?” Giang Mỹ Kỳ kinh ngạc.
Từ khi hai người biết nhau đến bây giờ tổng cộng chỉ hai lần gặp mặt, một lần là hưởng tuần trăng mặt cùng Đường Hạo Thiên, còn một lần gặp nữa chính là lần này. Mỗi lần hai người gặp mặt anh ta đối với cô ta đều ‘ngàn theo trăm thuận’ (Ý nói rất nghe lời) lại lịch sự biết quan tâm.
Cô ta không nghĩ tới anh ta sẽ ra tay đánh mình.
“Mẹ anh là công chúa Hoàng gia nước Y, từ nhỏ đến lớn không ai dám đụng vào anh, em lại dám bóp chỗ kia của anh? Có thể anh sẽ trở thành người thừa kế Hoàng gia nước Y, chịu trách nhiệm nặng nề sinh đời sau để thừa kế, nếu như là em hại anh xảy ra chuyện thì em chịu trách nhiệm nổi sao?” Người đàn ông tóc vàng đè Giang Mỹ Kỳ dưới thân, thay đổi thái độ lịch sự, thẹn quá hóa giận đè nén.…
Ngày hôm sau mặt trời lên cao, người đàn ông mới tỉnh lại liền nghe thấy bên cạnh truyền tới tiếng khóc trầm thấp, nghiêng đầu thấy người phụ nữ khóc đến ‘hoa lê đẫm mưa’ điềm đạm đáng yêu.
“Bảo bối, sao em khóc?” Anh ta đã hoàn toàn quên chuyện hôm qua đánh cô ta một bạt tai.
Giang Mỹ Kỳ vẫn khóc sụt sùi như trước, yên lặng rơi nước mắt, đàn ông nhìn chỉ sợ đều tan nát cõi lòng.lê quý đô^n
“Sao vậy? Bảo bối.” Người đàn ông tóc vàng lật cơ thể Giang Mỳ Kỳ lên rồi đè lên người cô ta, thấy má trái cô ta sưng đỏ lúc này mới nhớ tới chuyện đêm qua đánh cô ta một bạt tai. “Xin lỗi, bảo bối, đêm qua anh quá kích động không nên đánh em, nhưng em không nên bóp chỗ đó của anh.”
Nước mắt Giang Mỹ Kỳ chảy càng ác liệt hơn.
“Bảo bối đừng khóc, anh biết sai rồi.” Người đàn ông tóc vàng lau nước mắt cho Giang Mỹ Kỳ, “Em phạt anh đi, bảo anh làm gì cũng được.”
“Em phải đi.” Giang Mỹ Kỳ chảy nước mắt nói.
“Em đã từng nói với anh rồi…”
“Là em không đúng, em không biết mẹ anh là người Hoàng gia nước Y, cũng không biết anh là người thừa kế Hoàng gia nước T, không nên không có chừng mực bóp chỗ kia của anh.” Giang Mỹ Kỳ đẩy anh ta ra, “Em nghĩ cả đêm, em phải đi, sau này có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”
“Tại sao?”
“Anh là người thừa kế của Hoàng gia nước Y, em chỉ là người dân bình thường của quốc gia khác, không xứng với anh.”
“Em không cần để ý cái này, ba anh cũng là người dân bình thường, năm đó thời gian mẹ anh tới đảo chơi mới biết ba anh, sau đó họ yêu nhau và có anh. Hơn nữa anh chỉ có quyền thừa kế mà thôi chứ rất khó đến phiên anh thừa kế, cậu anh có mấy đứa con trai, trừ phi bọn họ đều chết hết.” Nói xong người đàn ông tóc vàng cười đùa.
Giang Mỹ Kỳ cũng không nhịn được cười, “Làm sao anh có thể nguyền rủa con trai của cậu anh thế chứ.”
“Có phải em cười là thể hiện em không giận anh nữa chứ hả?”
“Em giận anh hồi nào.” Vẻ mặt Giang Mỹ Kỳ thẹn thùng, “Nhưng anh là hoàng tộc, em chỉ là…”
“Em không cần lo lắng chuyện này, ba anh cũng là dân thường, vẫn ở cùng một chỗ với mẹ anh.”
“Ba anh thực sự chỉ là người dân bình thường?” Giang Mỹ Kỳ không tin.
Người đàn ông tóc vàng gật đầu, “Ba anh là ông chủ tập đoàn tài chính nước D, nhưng đối với anh sống trong Hoàng gia của mẹ mà nói thì chỉ là người bình thường.”
Giang Mỹ Kỳ thầm kinh ngạc, ban đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông tóc vàng mắt xanh đẹp trai này thì cảm giác trên người anh ta tản ra khí chất cao quý không gì sánh kịp, đoán anh ta ra đời trong gia đình không tầm thường nhưng không nghĩ tới anh ta xuất thân cao quý như vậy.
Bây giờ quốc gia còn giữ lại Hoàng gia không nhiều lắm, nhưng thân phận bọn họ vẫn là điều người bình thường hâm mộ.
Hơn nữa xuất thân của ba người đàn ông này cũng không tầm thường, là ông chủ tập đoàn tài chính hàng đầu, khó trách Hoàng gia quốc gia khác lại đồng ý gả công chúa cho ông ta.
“Cho dù như vậy em cũng không thể ở lại nữa, em phải đi rồi.” Giang Mỹ Kỳ nói, “Nếu như vừa bắt đầu anh nói thân phận anh cho em biết thì nhất định em không chấp nhận anh.”
“Chính là anh sợ nói cho em biết thân phận anh sẽ hùa dọa em chạy nên vẫn luôn giấu diếm em.” Người đàn ông tóc vàng đè trên người Giang Mỹ Kỳ đưa tay cầm lấy một dây chuyền nổi tiếng trong ngăn kéo đầu hộc tủ, “Đây là dây chuyền anh tốn một số tiền khổng lồ trong buổi đấu giá của Hoàng gia mới có được bây giờ tặng cho em, đừng rời bỏ anh được không?”
“Cái này quá đắt em không thể nhận….” Giang Mỹ Kỳ giơ tay lên từ chối thì người đàn ông đã đeo lên giúp cô ta.
Hai người lại thân mật một lần nữa sau đó gọi phòng dịch vụ lăn lộn thêm hai ngày ở trong phòng quán rượu xa hoa, Giang Mỹ Kỳ mới lấy cớ về nước xử lý công việc của tập đoàn tách anh ta ra.
Vì để xứng với thân phận cao quý của anh ta, Giang Mỹ Kỳ cố ý nói mình phải về nước xử lý chuyện của công ty, làm ra vẻ không cẩn thận nói lộ ra miệng là công ty quá lớn tất cả đều một mình cô ta tự xử lý, rất cực khổ vân vân….
Lúc gần đi Giang Mỹ Kỳ cũng tặng người đàn ông tóc vàng một chiếc đồng hồ đeo tay có giá trị liên thành làm quà đáp lễ, sau đó cùng người đàn ông tóc vàng lưu luyến không rời tách ra.
Dọc đường đi ra sân bay hai người trong taxi chàng chàng thiếp thiếp, đến sân bay làm thủ tục lên máy bay hai người vẫn anh anh em em, giống như qua hôm nay hai người gặp lại thì phải đợi tới kiếp sau ấy.
Mãi cho đến khi sân bay lên tiếng nhắc nhở lên máy bay, Giang Mỹ Kỳ mới bước từng bước quay đầu lại lưu luyến không rời nói tạm biệt với người đàn ông tóc vàng rồi lên máy bay.
Vào khoang hạng nhất trên máy bay thì khuôn mặt Giang Mỹ Kỳ lưu luyến không rời liền biến mất trong nháy mắt, vẻ mặt cao quý giẫm lên giày cao gót bảy tám cm uốn éo tìm được chỗ của mình ngồi xuống.
Bên cạnh, ngón tay thon dài của người đàn ông đang gõ trên bàn phím laptop, ngũ quan lộ ra vẻ khí khái anh hùng tuấn tú, vẻ mặt chuyên chú nhìn màn hình laptop….