Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Dâu Nhà Giàu

Chương 97: Bà xã, hôn một cái



Lúc Mộ Thiên Thần tỉnh lại lần nữa đã thấy Giang Mỹ Kỳ nằm trong ngực mình, nhớ đến lúc mình bị đánh ngất xỉu, chán ghét đẩy Giang Mỹ Kỳ ra.

“Em đã là người của anh rồi.” Giang Mỹ Kỳ không nhìn đến chán ghét trong mắt anh, dán lên trên.

Đụng chạm da thịt khiến Mộ Thiên Thần cảm thấy ghê tởm, trầm ổn mở miệng, dường như không thèm để ý đến chuyện đang xảy ra: “Bí mật của vợ tôi là gì?”

Giang Mỹ Kỳ sửng sốt một chút, sau đó cười lớn: “Nào có bí mật nào? Anh còn tưởng thật sao, là em lừa anh.”

Sau đó bướng bỉnh thè lưỡi với Mộ Thiên Thần, giống như một thiếu nữ đùa dai ham chơi, rõ ràng thiên chân đáng yêu, không có mấy người đàn ông thấy vẻ mặt này của cô ta mà không bị hấp dẫn.

Nhưng Mộ Thiên Thần chỉ cảm thấy chán ghét, quanh thân mơ hồ lộ ra khí lạnh, hơi thở mang theo uy hiếp: “Lặp lại lần nữa!”

“Không có bí mật, em đùa với anh thôi.” Giang Mỹ Kỳ nói: “Anh rể, em rất nhớ anh…”

“Cút ngay!”

“Anh rể, em đã là người của anh rồi.” Giang Mỹ Kỳ cố ý nói: “Thân mình chị em không tốt, không sinh con được, em có thể vì anh…”

“Một người đàn bà vô sỉ đến mức ai cũng có thể thượng, đã để tôi mở rộng tầm mắt rồi.” Mộ Thiên Thần giễu cợt: “Cô lừa gạt tôi tới đây là tôi đã ngủ với cô? Cô rốt cuộc có bao nhiêu đói khát, không kịp chờ muốn leo lên giường tôi như vậy.”

Giang Mỹ Kỳ không đau khổ chút nào, ngón tay lặng lẽ ấn điện thoại, nói: “Anh rể, chỉ cần sau này anh đối xử tốt với em, em sẽ không nói cho chị em biết chuyện giữa chúng ta. Với tính tình chị ấy nếu biết anh và em xảy ra chuyện đó, nhất định sẽ điên lên, sợ là ý nghĩ giết anh cũng có. Chị ấy hận nhất là đàn ông lừa gạt và phản bội, mẹ chị ấy đã bị hại thê thảm.”

Mộ Thiên Thần buồn cười: “Giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì sao?”

“Chúng ta có đã như vậy mà không có chuyện gì xảy ra sao? Anh rể, anh không thể quỵt nợ nha, em đã là người của anh rồi…”

Đột nhiên một tiếng mở cửa, một đám ký giả xông tới, đèn flash không ngừng.

Giờ phút này hai người đều không mảnh vải che thân, quần áo tán loạn trên đất, mặc kệ lúc này là ai đi vào cũng không tin hai người chưa làm gì.

Giang Mỹ Kỳ làm như sợ hãi, chui vào trong lòng Mộ Thiên Thần, lại bị Mộ Thiên Thần giật lấy chăn mỏng đẩy ra, mặt không thay đổi mặc cho ký giả chụp ảnh.

Anh ngược lại muốn nhìn xem ai dám đăng những tấm hình này lên.

Một paparazzi cảm thấy không thích hợp, lập tức ngừng lại, nhìn kỹ, sợ đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Lại là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị Mộ Thiên Thần.

Bọn họ nhận được tin nặc danh Đường thiếu phu nhân Giang Mỹ Kỳ thừa dịp chồng trong tù ăn vụng trong khách sạn, liền cắm cọc ở đây, chỉ chờ điện thoại vừa vang lên sẽ vọt vào, vốn định lấy được tin tức bùng nổ, kết quả không ngờ đối tượng ăn vụng lại là tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị, cũng là chồng của chị cô ta, cũng tính là anh họ của cô ta.

Những người paparazzi khác cũng phát hiện không đúng, tất cả đều dừng lại, lúc thấy Mộ Thiên Thần, tất cả đều sợ đến toàn thân mồ hôi lạnh, thật khó khăn.

Trong phòng lập tức yên tĩnh, chỉ nghe Mộ Thiên Thần nói với Giang Mỹ Kỳ: “Đương nhiên tôi sẽ không quỵt nợ!”

Rồi nhìn một paparazzi gần anh nhất: “Nhờ anh đưa áo khoác cho tôi giúp tôi.”

Phóng viên sửng sốt một chút, lập tức cung kính nhặt áo khoác tây trang cẩn thận đưa tới, không biết anh muốn làm gì.

Tất cả mọi người tò mò nhìn anh.

Mộ Thiên Thần lấy ví tiền trong áo khoác, bên trong đều là thẻ, vất vả tìm kiếm nửa ngày mới tìm được mười tờ tiền giấy tiện tay ném lên người Giang Mỹ Kỳ: “Mặc dù cô không đáng giá này, nhưng tôi không có tiền xu, tiền dư coi như tôi cho cô tiền boa, không cần thối.”

Sắc mặt Giang Mỹ Kỳ lúc đỏ lúc trắng, lúc nào thì bị nhục nhã như vậy. Đám chó săn ở đó cũng ngây ngẩn cả người.

Dường như lúc này Mộ Thiên Thần mới chú ý tới đám chó săn, cố ra vẻ kinh sợ hỏi: “Các anh đã chụp xong rồi?”

Đám chó săn cũng bối rối, không biết đang hát tuồng gì.

“Nếu chụp xong thì nên biết phải làm sao rồi chứ?” Mộ Thiên Thần thong thả ung dung hỏi.

Một bầy chó săn ngu ngơ ở đó, tôi nhìn ạnh, anh nhìn tôi, không biết nói gì.

Trước kia có một tòa soạn đăng tin Mộ thiếu phu nhân không thể sinh con, kết quả tòa soạn kia hôm sau không nhìn thấy mặt trời.

Bọn họ cũng không muốn mất chén cơm.

Không biết người nào dẫn đầu đập máy ảnh xuống: “Thật xin lỗi, Mộ thiếu, chúng tôi không biết là ngài, hôm nay chúng tôi không thấy gì hết, đi trước.”

Những người khác cũng bắt chước vứt hết máy ảnh xuống.

Giang Mỹ Kỳ không cam lòng, mềm mại khóc: “Anh rể, nếu chị biết chúng ta ở chung một chỗ phải làm sao? Chị ấy nhất định sẽ giết chết em, em đã là người của anh rồi, anh nhất định phải cứu em.”

“Chính cô tìm người đánh tôi ngất xỉu để bò lên giường tôi, vợ tôi chưa động thủ, tôi đã muốn thanh toán với cô trước, chỉ là suy nghĩ một chút, Hạo Thiên đnag ở trong tù, một mình cô trông phòng, lửa dục khó nhịn tôi hiểu được, ngày khác tôi tìm vài người cường tráng tới đây, thỏa mãn cô thật tốt.”

Nhục nhã cô ta trước mặt nhiều người như vây, Giang Mỹ Kỳ cảm thấy khó chịu, khóc đến hoa lê đẫm mưa: “Anh rể, sao anh lại không nhận? Rõ ràng là anh dùng sức mạnh…”

Mộ Thiên Thần cười lạnh: “Không phải đã cho cô tiền rồi sao? Cô tìm người đáng ngất xỉu sau đó leo lên giường tôi, vốn một phân tiền cô cũng không có, nay nhìn ở tình cảm hai nhà xem như tôi đi chơi gái vậy.”

“Anh rể, anh ăn rồi không nhận, còn nhục nhã em như vậy, sao có thể nói hươu nói vượn như vậy? Nói dối sẽ bị thiên lôi đánh!” Giang Mỹ Kỳ lại bắt đầu thề: “Nếu như Giang Mỹ Kỳ tôi có lời nào nói dối, tôi liền chết không được tử tế!”

Mộ Thiên Thần ngẩng đầu vuốt vuốt cái ót: “Cô cho người đánh tôi ngất xỉu, bây giờ đầu tôi còn mơ hồ đau, tôi có thể lập tức đến bệnh viện nghiệm thương, xem xem chúng ta ai nói thật ai nói dối!”

Lần này Giang Mỹ Kỳ không nói ra lời, nhất thời tái mặt.

“Cầm tiền còn không biết đủ, còn có lòng tham vọng tưởng dây dưa…tôi có thể nói cho cô biết, loại phụ nữ như cô ngã vào lòng tôi tôi cũng không muốn chạm vào.” Mộ Thiên Thần lạnh lùng nói: “Tôi không biết cô gọi cho ký giả để nói lên điêu gì? Là muốn cho bọn họ thấy diễn xuất vụng về và thủ đoạn của cô sao?”

Đám chó săn tại chỗ trợn tròn mắt.

Mộ Thiên Thần nhàn nhạt hỏi: “Còn không đi, muốn nhìn thấy tiểu thư Giang Mỹ Kỳ trần truồng sao? Các người muốn xem tôi cũng không có ý kiến.”

Đám ký giả lập tức đi ra ngoài, người cuối cùng còn giúp một tay đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại Mộ Thiên Thần và Giang Mỹ Kỳ.

“Muốn thiết kế tôi, cô còn chưa đủ tư cách.” Mộ Thiên Thần nhặt quần áo dưới đất, mặc vào từng món.

Giang Mỹ Kỳ cũng bằng bất cứ giá nào: “Mộ Thiên Thần, anh cho rằng làm như vậy Giang Dĩ Mạch sẽ tin tưởng anh sao? Em đã mang những tấm hình chúng ta đi chung với nhau cho chị ấy xem, chị ấy nhất định sẽ tin tưởng!”

Sắc mặt Mộ Thiên Thần dần lạnh đi: “Mặc kệ cô có làm gì, tôi sẽ không chấp nhận cô, xem như không có Mạch Mạch, cô cũng không làm gì được!”

“Nếu như ban đầu người gả cho anh là em…”

“Tôi cũng sẽ không chạm vào cô.” Mộ Thiên Thần nói tiếp: “Cô cho rằng Mạch Mạch thay cô dọn dẹp cục diện rối rắm gả cho tôi nên được tôi yêu, ban đầu nếu đổi lại là cô thì cô cũng giống vậy sao? Cô thật là ngây thơ, cô không phải Mạch Mạch, cho dù gả cho tôi…tôi cũng sẽ không nhìn trúng cô.”

“Tại sao? Nói về nhan sắc, về đầu óc, em kém hơn chị ta chỗ nào chứ?”

Mộ Thiên Thần đã mặc quần áo tử tế, sờ cái ót còn cảm giác đau đớn mơ hồ, lần này quá mạnh tay rồi.

Đối với vấn đề của Giang Mỹ Kỳ lại cảm thấy buồn cười: “Cô vì không muốn gả cho tôi mà trước hôn lễ quyến rũ chồng chưa cưới của chị mình, còn hỏi tôi tại sao? Không cảm thấy rất buồn cười sao? Loại phụ nữ như cô sao có thể cưới được đây? Tôi định tìm cho mình nón xanh à?”

Sắc mặt Giang Mỹ Kỳ khó chịu, trong lòng tức giân.

“Nên nói đã nói, hi vọng cô tự giải quyết cho tốt, nếu không tôi bắt buộc phải động thủ, bảo đảm hài cốt không còn!” Sắc mặt Mộ Thiên Thần đột nhiên lạnh lẽo, đôi mắt nhỏ dài lộ ra sát khí lãnh khốc.

Giang Mỹ Kỳ cả kinh toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Lúc Giang Mỹ Kỳ và Mộ Thiên Thần ở cùng bị ký giả bắt gặp, bên trong biệt thự nghỉ phép gần bờ biển, Mộ Tử Duệ xuất hiên trước mặt Giang Dĩ Mạch.

“Anh tới làm gì?” Giang Dĩ Mạch cảnh giác hỏi, lúc này anh ta xuất hiện tám phần là không có chuyện gì tốt.

“Mạch Mạch, em đừng khẩn trương, anh sẽ không làm loạn.” Mộ Tử Duệ nói: “Hôm nay anh tới đây chỉ để cho em thấy được diện mạo thật sự của anh trai anh.”

Giang Dĩ Mạch không hiểu, anh ta lại muốn giở trò quỷ gì.

“Anh cho em xem hình được không?” Mộ Tử Duệ hỏi

“Hình gì?”

“Anh đưa di động cho em.” Mộ Tử Duệ lấy điện thoại của mình, đưa tới trướ mặt Giang Dĩ Mạch: “Em chưa xem rất quan trọng, bây giờ xem cũng không muộn.”

Giang Dĩ Mạch nửa tin nửa ngờ nhận lấy điện thoại tò mò nhìn, nhất thời sắc mặt trở nên tái mét.

Trên màn hình là hình ảnh thân mật của Mộ Thiên Thần và Giang Mỹ Kỳ, thân mật đến độ làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Ngón tay Giang Dĩ Mạch cầm lấy điện thoại dần dần xiết chặt, Mộ Tử Duệ nói: “Anh ta và Giang Mỹ Kỳ làm ra chuyện như vậy, anh ta căn bản không đáng để em phó thác cả đời.”

“Làm sao anh có được những tấm hình này?” Giang Dĩ Mạch hỏi: “Nếu Thiên Thần thật sự làm chuyện có lỗi với tôi, anh ấy sẽ để cho người ta chụp được những tấm hình này sao?”

“Mặc kệ làm sao anh có được những tấm hình này, nhưng mà anh trai và Giang Mỹ Kỳ ở cùng là thiên chân vạn xác, em nhìn kĩ tấm hình một chút, em còn nghĩ bọn họ trong sạch sao?” Mộ Tử Duệ hỏi.

“Anh đưa những tấm hình này cho tôi xem để làm gì? Muốn ly gián tình cảm giữa chúng tôi sao?” Giang Dĩ Mạch lạnh lùng hỏi.

“Mạch Mạch, anh không có ý gì khác, chính là không muốn em tiếp tục bị lừa, anh đối với em là thật lòng, mặc dù bây giờ anh bị cướp đi tài sản, nhưng sẽ có một ngày anh sẽ lấy lại tất cả những thứ thuộc về anh, Mạch Mạch…” Mộ Tử Duệ đến gần Giang Dĩ Mạch: “Chỉ có anh đối với em là thật lòng, cũng chỉ có anh hợp với em nhất…”

“Đủ rồi!” Giang Dĩ Mạch la lớn: “Tôi không có cảm giác với anh, trước đây không có, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không có. Chồng của tôi là Mộ Thiên Thần, sau này nếu anh dám mang những thứ lộn xộn này đến cho tô xem nữa, tôi sẽ không khách khí, nhanh mang những thứ này đi đi!”

“Mạch Mạch, trước mặt anh em còn muốn lừa mình dối người sao?” Mộ Tử Duệ ngày càng đến gần: “Em thật sự muốn nhìn thấy Giang Mỹ Kỳ lớn bụng xuất hiên trước mặt em sao?”

Giang Dĩ Mạch ngẩn ra, Mộ Tử Duệ ra sức ôm lấy cô: “Mạch Mạch, anh ấy không thích hợp với em, chỉ có anh và em mới là trời sinh một đôi…”

“Buông tay!” Giang Dĩ Mạch ra sức giãy giụa: “Buông tôi ra, có nghe thấy không?”

“Mạch Mạch…”

“Chồng tôi lập tức về đến đây, nếu anh ấy phát hiện anh khi dễ tôi, nhất định sẽ không bỏ qua cho…”

“Bây giờ anh ấy đnag ở chung một chỗ với Giang Mỹ Kỳ, đoán chừng không đến tối sẽ không về.” Mộ Tử Duệ ôm Giang Dĩ Mạch vào lòng: “Mạch Mạch, anh ấy phản bội em, không đáng giá để em yêu, em quên anh ấy đi.”

“Mộ Tử Duệ, anh buông tôi ra!” Giang Dĩ Mạch tức giận rống to.

“Mạch Mạch, em chấp nhận anh đi, anh mới là người yêu em nhất, coi như em không thể sinh con, cũng sẽ tìm người phụ nữ khác sinh.” Mộ Tử Duệ nói xong liền bắt đầu cưỡng hôn Giang Dĩ Mạch, mang theo nhớ nhung, kêu lên: “Mạch Mạch…”

Giang Dĩ Mạch lấy điện thoại của Mộ Tử Duệ trong tay đập lên đầu anh ta, Mộ Tử Duệ bị đau đến che đầu buông cô ra.

“Anh dám chạm vào tôi, tôi liều mạng với anh!” Giang Dĩ Mạch tức giận chỉ ra cửa: “Cút!”

“Mạch Mạch, anh mới là người đàn ông đầu tiên của em, tất cả của em đều cho anh…anh sẽ không buông tay…”

Gân xanh trên trán Giang Dĩ Mạch giật giật, nắm lấy gối trên ghế salon ném vào Mộ Tử Duệ, ra sức đánh anh ta: “Tên lường gạt này! Anh còn dám nói, lần đó trong tầng ngầm ở hậu hoa viên nhà họ Mộ căn bản không phải là anh…anh còn dám gạt tôi! Xem tôi có đánh chết anh không!”

Giang Dĩ Mạch tức giận hung hăng đánh lên người Mộ Tử Duệ, Mộ Tử Duệ không ngừng tránh né: “Mạch Mạch, anh không lừa em, anh thật đúng là…”

“Anh còn dám nói!” Giang Dĩ Mạch dừng tay: “Thiên Thần đã nói hết cho tôi biết, lần đó người cùng với tôi là anh ấy, mà anh thì bị đánh ngất xỉu!”

Mộ Tử Duệ sững sờ, anh ta vẫn cho rằng lần đó người chạm vào Giang Dĩ Mạch là người đàn ông trung niên bắt cóc cô ấy tới tầng ngầm, nên mới làm điều thừa cho cô uống thuốc tránh thai.

Giang Dĩ Mạch nhìn quanh, thấy trong góc phòng khách để máy hút bụi, cầm máy hút bụi đánh tới Mộ Tử Duệ, lần này Mộ Tử Duệ vừa nhìn thấy máy hút bụi, sợ mình tiếp tục ở đó sẽ xảy ra án mạng, vội vàng rời khỏi.

“Mạch Mạch, lời anh nói với em đều là nghiêm túc, chính em suy nghĩ thật kĩ, vòng tay của anh luôn rộng mở vì em!” Mộ Tử Duệ nói xong vội vã chạy đi.

Lúc này Giang Dĩ Mạch mới thở hổn hển bình tĩnh lại, để máy hút bụi lại chỗ cũ, ngồi trên ghế salon.

Tỉnh táo trở về phòng lấy điện thoại, mở tin nhắn trong điện thoại, bên trong là từng bức hình khó coi.

Chồng mình đè trên người Giang Mỹ Kỳ, mà ánh mắt Giang Mỹ Kỳ mê ly như đang ở trên mây.

Còn có hình Mộ Thiên Thần ngủ say ôm Giang Mỹ Kỳ vào lòng.

Giang Dĩ Mạch muốn mình không để ý, nhưng nhìn những tấm hình này sao có thể không để ý.

Anh nói có chuyện phải ra ngoài một chuyến, kết quả là đi gặp Giang Mỹ Kỳ sao?

Anh biết rõ Giang Mỹ Kỳ có ý đồ bất chính với anh, sao anh lại còn muốn đi gặp cô ta?

Giang Dĩ Mạch nhớ lại năm đó cha mình và Thiệu Thiến làm mọi chuyện sau lưng mẹ, hôm nay chồng mình Mộ Thiên Thần biết rõ cô để ý chuyện này, nhưng vẫn lén lút đi gặp Giang Mỹ Kỳ.

Đến cùng anh ta đặt cô ở đâu?

Luôn miệng nói chỉ thích một người, nhưng anh ấy lại cùng người phụ nữ khác trần truồng nằm chung một chỗ, đây chính là yêu của anh ấy sao?

Đến gần nửa đêm, Mộ Thiên Thần quấn băng gạc trên đầu rốt cuộc lái xe trở về biệt thự trên bờ biển, vào phòng khách phát hiện Giang Dĩ Mạch không có ở đây, anh liền lên lầu, đẩy cửa phòng, thấy Giang Dĩ Mạch đang tựa trên ghế salon ngủ.

Nhẹ nhàng đi tới, một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lướt trên môi cô, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô đi về giường ngủ.

Dường như Giang Dĩ Mạch ngủ không sâu, mở mắt nhìn thấy Mộ Thiên Thần thì lạnh lùng đẩy anh ra: “Cuối cùng anh cũng trở lại rồi.”

Nhìn thất trên đầu anh quấn băng gạc, chốc lát nghi ngờ và lo lắng, nhưng nghĩ tới những bức hình thân mật kia, lập tức không lo lắng cho anh.

Mộ Thiên Thần hiểu được chuyện gì cô cũng đã biết, cười nói: “Đúng vậy, anh vừa trở về từ chỗ của Giang Mỹ Kỳ.”

Anh như vậy làm cho lửa giận của Giang Dĩ Mạch trong nháy mắt tăng lên: “Anh vô sỉ!”

“Anh còn có thể vô sỉ hơn!” Mộ Thiên Thần cười hài hước đến gần.

Giang Dĩ Mạch nổi trận lôi đình sắp mất đi lý trí, thấy anh đi tới, tức giân đứng khỏi ghế salon cách xa anh, lại bị Mộ Thiên Thần dồn ngã lên ghế salon.

Thân thể Mộ Thiên Thần cũng phủ xuống: “Bà xã, vóc người Giang Mỹ Kỳ thật sự rất tốt, chỗ nên mập thì mập, chỗ nên gầy thì gầy.” Thấy Giang Dĩ Mạch tức đỏ mặt, hí hửng cười nói: “Em có biết cô ta cởi hết đứng trước mặt anh, còn làm cho người ta nhân cơ hội đánh anh ngất xỉu, giở trò với anh, để ở cùng anh mà dùng hết ý nghĩ, anh cũng không đành lòng thấy cô ta khổ cực như vậy, sau khi tỉnh lại chô cô ta mười đồng tiền chơi gái, em sẽ không để ý chứ?”

“Mộ Thiên Thần, anh cút ngay!” Giang Dĩ Mạch đã giận điên lên rồi, anh lại dám dùng sức với cô, dùng sức đẩy anh ta ra, nhưng thân mình người đàn ông giống như ngọn núi, mặc cho cô dùng sức cũng không đẩy ra được nửa phần.

“Bà xã, em tức giận sao? Thì ra làm em quan tâm anh!” Mộ Thiên Thần thỏa mãn, cười đùa hí hửng: “Anh cũng yêu em, bà xã, hôn một cái.”

“Mộ Thiên Thần, làm ơn tránh xa tôi ra đi!” Giang Dĩ Mạch xoay mặt đi không cho anh hôn, Mộ Thiên Thần cũng xoay mặt theo hôn cô.

Cô không ngờ anh vô sỉ như vậy, làm ra chuyện này một câu giải thích cũng không có, còn mang chuyện phong lưu của anh và Giang Mỹ Kỳ nói ra.

Thì ra đây chính là diện mạo thật của anh.

Thấy Mộ Thiên Thần ngày càng dính sát, Giang Dĩ Mạch đột nhiên nói: “Nếu như anh không chung thủy với em, đừng đến trêu chọc em!”

Mộ Thiên Thần ngơ ngẩn, cười: “Bà xã, trước tiên chúng ta đừng nói tới chuyện này được không? Em phải biết Giang Mỹ Kỳ lắc lư trước mặt anh, anh là đàn ông, xem như không thể làm, sắp bị nội thương, trước hết em giúp anh dập lửa đi!”

Lần này đổi lại Giang Dĩ Mạch ngơ ngẩn: “Anh nói gì?”

Mộ Thiên Thần cười đùa hí hửng nói: “Đối mặt với một người phụ nữ có vóc dáng rất khá nằm trong lòng em, lại chỉ có thể nhìn mà không thể làm khổ cực nhịn lại, em sẽ không hiểu đâu.”

“Anh nói dối! Trong hình rõ ràng các người…”

“Hình?” Vẻ mặt Mộ Thiên Thần vô cùng nghi hoặc: “Là lúc anh bị đánh ngất sao? Lúc ấy một chút ý thức anh cũng không có, đoán chừng giống như người chết, thật không hiểu một người chết làm sao làm chuyện đó?”

Giang Dĩ Mạch đỏ mặt, bị người lừa gạt chụp ảnh trên giường còn hí hửng nói đùa, thật phục anh!

“A! Đầu của anh…” Đột nhiên sắc mặt Mộ Thiên Thần vô cùng khổ sở nâng tay vỗ vỗ đầu: “Xuống tay thật độc ác!”

“Không sao chứ?” Giang Dĩ Mạch lo lắng hỏi: “Nếu không bây giờ em liền cùng anh đi bệnh viện…”

“Không cần đi bệnh viện, có em là đủ rồi!” Mộ Thiên Thần ngược lại cười nói, cúi đầu hôn lên môi Giang Dĩ Mạch.

…….

*

Xe taxi vững vàng chạy trên đường đi bộ, sắc mặt tài xế khác thường chú ý đến vị khách phía sau đang nhận điện thoại.

“Giang Dĩ Mạch, hồ ly tinh, cướp vị hôn phu của tôi, không biết xấu hổ, cô chính là một con gà không biết đẻ trứng, chiếm lấy vị hôn phu của tôi…”

Sắc mặt Giang Dĩ Mạch không thay đổi cúp điện thoại.

Đoạn thời gian gần đay gần như mỗi ngày cô đều nhận được điện thoại gọi tới, lúc đầu còn có thể trào phúng lại, nhưng chỉ cần cô vừa đáp lại, Giang Mỹ Kỳ giống như điên lên lại càng mắng dữ dội hơn.

Ban đầu là cô ta làm chuyện đó cùng với Đường Hạo Thiên, không muốn gả vào nhà họ Mộ, hôm nay ngược lại trách người khác giành vị hôn phu của cô ta, thật là buồn cười.

Đại khái là bị Giang Mỹ Kỳ làm ảnh hưởng, đến bệnh viện thăm cha mình cũng không dám tự mình lái xe, sợ thất thần gặp chuyện không may.

Trong phòng bệnh Giang Triển Bằng lại bắt đầu lẩm bẩm, Mạch Mạch tốt như vậy mấy ngày rồi cũng không đến bệnh viện thăm ông ta.

Giang Gia Kiệt thấy trên báo Giang Dĩ Mạch và Mộ Thiên Thần đi đến bờ biển nghỉ phép, có lẽ vẫn chưa về.

Giang Mỹ Kỳ ngược lại thường đến bệnh viện, mỗi lần như vậy đều bất cẩn làm cho phóng viên theo dõi được, tạo hình tượng con gái hiếu thảo.

“Cha, chị và anh rể đang nghỉ phép, nếu không con gọi điện thoại cho chị…”

“Không cần quấy rầy bọn họ.” Mặc dù Giang Triển Bằng nhớ con gái, nhưng cũng không tiện để con gái nhỏ gọi điện thoại.

Tường phòng bệnh bằng thủy tinh đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Giang Dĩ Mạch, trong tay cầm theo thực phẩm dinh dưỡng, Giang Mỹ Kỳ vui mừng nói: “Cha, chị đến rồi!”

Cô ta mở cửa phòng bệnh, giống như chị em ruột khoác tay Giang Dĩ Mạch, cười nói: “Chị, chị tới rồi, cha vẫn nhắc tới chị đó.”

Giang Dĩ Mạch chán ghét đẩy tay cô ta rút tay mình ra, hơn mười phút trước không phải rất hung dữ mắng qua điện thoại sao, lúc này lại giả vờ chị em tình thâm!

Gương mặt Giang Mỹ Kỳ mất mác, trong mắt hàm chứa nước mắt, Giang Triển Bằng thấy một màn như vậy, trong lòng có chút bất mãn cách làm của Giang Dĩ Mạch, tận tình khuyên: “Mạch Mạch, Kỳ Kỳ là em gái con, nó tôn trọng con như vậy, con không thể vì chuyện đời trước mà oán hận nó.”

Giang Dĩ Mạch đặt thực phẩm dinh dưỡng xuống: “Vậy thì tốt, sau này con sẽ cố gắng ít đến bệnh viện.”

Giang Mỹ Kỳ uất ức nói: “Cha, cha đừng trách chị, đều là lỗi của con, con là con gái của mẹ, chị hận con cũng đúng thôi.”

“Kỳ Kỳ, con chịu uất ức rồi.” Giang Triển Bằng đau lòng con gái nhỏ biết rõ đạo lý: “Mạch Mạch, cha chỉ có ba đứa con, cha không sống được bao lâu, tâm nguyện duy nhất của cha là chị em các con có thể chung đụng thật tốt, không có bất hòa.”

Giang Dĩ Mạch lạnh lùng nói: “Cha, hôm nay con tới thăm cha, không phải tới để nghe cha dạy bảo. Lại nói có thể chung đụng thật tốt không phải chỉ một người mà có thể làm được, mà cần có hai bên.”

Giang Mỹ Kỳ vội vàng an ủi: “Cha, chị, hai người đừng vì con mà tranh cãi.” Cô ta kéo tay Giang Dĩ Mạch: “Chị…”

Giang Dĩ Mạch không ưa hất tay cô ta ra, không khách khí lấy khăn giấy trên đầu giường lau tay, động tác này chọc giận Giang Triển Bằng.

“Mạch Mạch, con thật là quá đáng!”

Giang Mỹ Kỳ đúng lúc nói: “Cha, cha đừng tức giận, là con sai, con không nên chọc giận chị…”

“Kỳ Kỳ, con không sai, đừng nói nữa!” Giang Triển Bằng bất mãn nhìn Giang Dĩ Mạch: “Mạch Mạch, con muốn cha chết không nhắm mắt sao?”

Giang Dĩ Mạch không chờ được một giây nào nữa, lên tiếng chào rồi xoay người rời đi.

Giang Triển Bằng tức giận đến thiếu chút nữa phát bệnh.

“Cha, con đi theo chị, cầu xin chị đừng như vậy.” Giang Mỹ Kỳ lập tức đuổi theo.

“Kỳ Kỳ, đừng đi…” Giang Triển Bằng ôm bụng, đau đến đầu đổ mồ hôi.

Mạch Mạch thật sự quá đáng.

Ông không biết ở lối đi nhỏ hành lang lại là một cảnh tượng khác, lập tức dặn dò con trai: “Gia Kiệt, con đi xem một chút, đừng để cho Mạch Mạch khi dễ Kỳ Kỳ.”

“Dạ, con đi ngay.” Giang Gia Kiệt cũng đuổi theo.

Khúc quanh hành lang, Giang Mỹ Kỳ đuổi theo bắt kịp Giang Dĩ Mạch, quăng đến một bạt tai, tiếng vang thanh thúy vang vọng ở lối đi nhỏ thật lâu không muốn tản đi.

Giang Gia Kiệt đang muốn chạy tới, chợt dừng chân, giật mình nhìn một màn trước mắt.

“Giang Dĩ Mạch, đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, cho là đoạt đi vị hôn phu của tôi là có thể giễu võ giương oai trước mặt cha rồi sao? “Giang Mỹ Kỳ lộ ra nguyên hình.

Làm sao Giang Dĩ Mạch chịu cho người ta tát vào mặt, giơ tay đánh lại một cái tát, Giang Mỹ Kỳ biết Giang Dĩ Mạch sẽ đánh trả, lập tức giơ tay lên ngăn cản, Giang Dĩ Mạch dường như biết cô ta sẽ ngăn cản, nâng cánh tay khác hung hăng cho cô ta một bạt tai.

“Tôi cũng đã nói rồi, cô có bản lĩnh thì đến giành đi!” Giang Dĩ Mạch không khách khí nói.

Giang Mỹ Kỳ che mặt nóng hừng hực, tức giận nói: “Giang Dĩ Mạch, cô cũng không mừng rỡ được lâu đâu, nói thật cho cô biết, dì cả của tôi đến trễ hai ngày rồi, rất có thể là mang thai, đây là đứa bé của tôi và Mộ Thiên Thần, một con gà không biết đẻ trứng như cô, xem cô có thể vui vẻ được bao lâu!”

Giang Dĩ Mạch châm chọc nói: “Anh ấy không chạm vào cô, đứa bé ở đâu ra? Chẳng lẽ cô có người đàn ông khác sao?”

Giang Mỹ Kỳ mở hình bên trong điện thoại: ‘Cô nhìn kĩ một chút anh ấy có chạm vào tôi hay không?”

“Bày ra tư thế không tệ!” Giang Dĩ Mạch giễu cợt nói: “Giang Mỹ Kỳ, chồng cô đang bị giam trong ngục, đừng quên cô là người đã có chồng, cho anh ta đội nón xanh như vậy được không? Đường Hạo Thiên ra tù, sợ là sẽ không tha cho cô.”

Giang Dĩ Mạch đột nhiên nhìn sau lưng Giang Mỹ Kỳ, kinh ngạc kêu lên: “Hạo Thiên?”

Giang Mỹ Kỳ cả kinh, hốt hoảng xoay người nhìn về phía sau, lối đi nhỏ không có một bóng người, nào đâu có bóng dáng của Hạo Thiên.

Biết mình bị lừa, lập tức xoay người lại, Giang Dĩ Mạch đã đi rồi.

“Giang Dĩ Mạch, cô dám gạt tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!” Giang Mỹ Kỳ tức giận hô ta, xoay người trở về phòng bệnh, tahasy Giang Gia Kiệt đứng ở khúc quanh giương mắt nhìn cô ta, sửng sốt: “Gia Kiệt, sao em lại ở đây?”

“Cha sợ Giang Dĩ Mạch khi dễ chị, bảo em đến xem một chút.” Giang Gia Kiệt nói: “Xem ra căn bản không cần thiết.”

“Vừa rồi em đã thấy hết?” Giang Mỹ Kỳ hỏi.

“Chị, sao chị lại như vây? Trước mặt cha giả vờ quan hệ thật tốt thực ra lại khích bác quan hệ giữa cha và Giang Dĩ Mạch, sau lưng Giang Dĩ Mạch cũng như vậy, khó trách Giang Dĩ Mạch vừa nhìn chị đã ghét.” Giang Gia Kiệt nói.

“Gia Kiệt, chị làm vậy là vì mẹ của chúng ta.” Giang Mỹ Kỳ nói: “Nếu không phải là Giang Dĩ Mạch, sao mẹ lại bị phán tử hình?”

“Mẹ là vì tìm người giết cha của anh Hạo Thiên nên mới bị bắt, có quan hệ gì với Giang Dĩ Mạch?”

“Gia Kiệt, em không biết, chị hỏi thăm một cảnh sát mới biết do Giang Dĩ Mạch giao chứng cứ cho cảnh sát mới làm hại mẹ bị bắt.” Giang Mỹ Kỳ nói.

Nếu là trước kia nhất đinh Giang Gia Kiệt sẽ xúc động đi tìm Giang Dĩ Mạch hỏi rõ, bây giờ ngược lại hỏi Giang Mỹ Kỳ: “Chị, vừa rồi vì chị bất bình cho mẹ sao? Sao em lại nghe chị mắng Giang Dĩ Mạch cướp vị hôn phu của chị? Anh Hạo Thiên là chồng chưa cưới của Giang Dĩ Mạch, không phải bị chị đoạt mất sao?”

Giang Mỹ Kỳ phát hiện người em trai này không dễ lừa, trực tiếp thừa nhận mục đích của mình: “Chị nói Mộ Thiên Thần, anh ấy vốn là vị hôn phu của chị, đều là do Giang Dĩ Mạch đoạt anh ấy đi, mình không sinh được, còn chiếm lấy vị trí Mộ thiếu phu nhân.”

“Chị, ban đầu là chị không muốn gả đi, còn thiết kế Giang Dĩ Mạch gả thay chị, lại nói anh Hạo Thiên còn chưa chết, chỉ là bị giam thôi, hai năm sẽ ra ngoài coi như không có Giang Dĩ Mạch, chị cũng sẽ không được làm Mộ thiếu phu nhân!”

“Gia Kiệt, em không phải em ruột của chị sao?” Giang Mỹ Kỳ bất mãn: “Chẳng lẽ em không hi vọng chị tốt hơn sao? Chị là chị ruột của em!”

“Chị có xem em là em trai ruột của chị sao? Đến bây giờ chị vẫn luôn lợi dụng chúng tôi.”

“Gia Kiệt, sao em lại nói như vậy? Chị vẫn xem em là em ruột, em nói như vậy làm cho chị cảm thấy lạnh lòng.”

“Trước tiên chị trả lại mười hai triệu cho em, em sẽ tin lời chị.”

Nhắc tới tiền, Giang Mỹ Kỳ liền đổi chủ đề: “Bây giờ cha đang bệnh nặng, chúng ta không cần tranh cãi vì chuyện này, chị không ác độc giống hai người được, chị đi xem cha!”

*

Một khoảnh sân lớn bị lưới sắt bao quanh, trong ngục giam, một đám người mặc quần áo tù nhân đang hít thở, xung quanh có giám ngục đang giám thị.

Gương mặt Đường Hạo Thiên bị thương nhìn thế giới bên ngoài, còn hơn hai năm mới có thể ra tù, không biết làm sao để chịu đựng tiếp.

Bởi vì thời gian dài không dám ngủ, cặp mắt Đường Hạo Thiên thâm quầng vô cùng.

Hồi lâu ngắm cảnh lại ngủ quên trên bãi cỏ.

Chỉ khi ở trước mặt giám ngục ở đây, anh ta mới có thể tạm thời chợp mắt, những người muốn đối phó anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bên cạnh đột nhiên có người đá anh ta một cước, Đường Hạo Thiên bị đá tỉnh, mở mắt thấy một tù nhân nhìn anh ta một cái, ý bảo nhìn bên cạnh.

Đường Hạo Thiên nhìn theo tầm mắt của đối phương, mấy người mặc áo tù hung thần ác sát đứng từ xa nhìn anh ta âm hiểm cười.

Anh ta biết nếu mình không trở về, để những người đó ra ngoài hóng gió, mấy người bọn họ sẽ không tha cho anh ta.

Có giám ngục ở đây, hơn nữa vợ mình cũng đã chuẩn bị, sẽ không có chuyện gì.

Đường Hạo Thiên đi tới mất người đó: “Các người tìm tôi…”

Đối phương đột nhiên đưa một cánh tay cường tráng ghìm chặt cổ anh ta, che miệng lôi anh ta vào một góc, nặng nề vứt xuống, Đường Hạo Thiên chợt đụng vào tường, cảm giác xương cốt toàn thân muốn vỡ ra, ý thức mơ hồ ngã xuống đất không dậy nổi.

Một người trong đó cầm dao đi tới, Đường Hạo Thiên ho ra một búng máu, nói: “Các người đừng làm loạn, chỉ cần tôi gọi, giám ngục sẽ đến…”

Người nó giẫm lên mặt Đường Hạo Thiên: “Xem ra mày còn chưa biết nghe lời, như vậy trước tiên anh em bọn tao chơi với mày trước đã.”

“Mấy anh em, lên!”

Bốn năm người đàn ông dáng người cường tráng đi về phía Đường Hạo Thiên quyền đám cước đá, mặc cho Đường Hạo Thiên lớn tiếng kêu cũng không có người đến nhìn qua.

Bên ngoài những tù nhân khác nghe được tiếng kêu thê thảm muốn vào xem, bị những người bên cạnh ngăn lại, ý bảo đừng xen vào chuyện của người khác.

Tất cả giám ngục đều giồng như bị điếc không có bất cứ phản ứng gì.

Trong góc mấy người dùng sức mạnh thi nhau đạp mạnh Đường Hạo Thiên: “Mày xem đi, xem xem giám ngục có đến đây không? Ha ha ha!”

Đường Hạo Thiên chỉ có thể cầu xin tha thứ: “Các vị đại ca, các người thả tôi ra đi, các người muốn bao nhiêu tiền cũng được, nhà họ Đường của tôi có tiền, chờ sau khi ra tù liền…”

“Ra tù?” Mấy người nghe cười lớn, rốt cục cũng ngừng tay: “Mày còn muốn ra tù?”

Đường Hạo Thiên đã sớm bị đánh không còn hình người, rúc trong góc động cũng không động được.

“Để mày nhanh chóng báo cáo ở Địa phủ, cho mày chết rõ ràng chút!” Tù nhân cầm dao nói: “Mấy người bọn tao không thù không oán với mày, sao lại nhìn mày không vừa mắt, mày chưa từng nghĩ tới sao? Còn có tao là một tù nhân sao có thể có dao? Vừa rồi mày kêu lớn như vậy, cũng không có ai đến cứu mày, chẳng lẽ bọn họ cũng điếc sao? Chẳng lẽ mày chưa từng nghĩ tại sao?”

“Tại sao…” Đường Hạo Thiên dường như không còn thở.

“Có người muốn mạng của mày, không muốn mày ra tù.”

“Là ai?”

“Vợ mày!”

Đường Hạo Thiên giật mình trợn to hai mắt, anh ta đã sớm hoài nghi có người muốn mạng anh ta, cũng không nghĩ đến sẽ là vợ mình.

“Không thể nào, các người gạt tôi, lúc trước vợ tôi đến thăm còn đồng ý tạo một ít quan hệ giúp tôi.”

“Mấy người chúng tao không phải do vợ mày tạo quan hệ an bài tới sao? Chỉ là không phải lúc trước, mà là trước khi mày vào đây đã chào hỏi rồi, bằng không mày cho rằng làm sao mày vừa đến đã biết mấy anh em chúng tao cùng giam chung một chỗ?”

“Không thể nào!” Đường Hạo Thiên lắc đầu: “Vợ tôi không thể làm như vậy, sao cô ấy lại muốn giết tôi?”

“Cái nào làm sao chúng tao biết được, hay là sau khi mày chết báo mộng hỏi vợ mày đi thôi.” Người cầm dao bắt được tay của Đường Hạo Thiên, hung hăng vạch một đường trên cổ tay anh ta.

“Anh muốn làm gì?”

“Bên trên phân phó chúng tao làm việc sạch sẽ chút, đừng lưu lại nhược điểm gì, đợi mày chết, phía trên sẽ xem như mày cắt cổ tay tự sát.” Nói xong hung hăng vạch xuống.

“Không…”

Đột nhiên một tiếng súng vang lên phá vỡ bầu trời xanh biếc quang đãng…

*

Giang Mỹ Kỳ đột nhiên bị đánh thức, thấy tiếng chuông điện thoại đầu giường vang lên, không biết ai gọi cho mình lúc rạng sáng.

“Alo…”

“Em yêu, anh rất nhớ em, khi nào em tới đây?” Đối phương nói giọng nước D.

Thái độ Giang Mỹ Kỳ lạnh nhạt: “Tôi quyết định rồi, chúng ta kết thúc, sau này anh đừng gọi đến nữa.”

“Bảo bối, xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên em lại lạnh nhạt với anh như vậy? Bữa tiệc Hoàng thất nước Y cũng đã kết thúc, em đã đồng ý với anh sao lại không đến đây? Là bởi vì công việc chậm trễ sao…”

“Nếu anh muốn vậy thì tự mình đi đi!” Giang Mỹ Kỳ lạnh lùng nói.

“Bảo bối, em làm sao vậy? Sao lại tức giận như vậy? Có phải anh làm không tốt không? Bây giờ anh đến nước của em xin lỗi em được không?”

“Anh trả nổi tiền vé máy bay sao?” Giang Mỹ Kỳ khinh miệt giễu cợt nói.

“Em yêu, em nói gì vậy?”

“Nghèo rớt mồng tơi, còn giả vờ là hoàng thấy nước Y!” Giọng điệu Giang Mỹ Kỳ cực kỳ chán ghét, hoàn toàn không dịu dàng vâng lời như trước kia.

“Mẹ anh thật sự là người của Hoàng thấy nước Y, anh không lừa em.”

“Tôi đã tìm người tra được rõ ràng, ỷ vào tấm da đặc biệt kia lừa gạt phụ nữ có tiền, cho là Giang Mỹ Kỳ tôi dễ lừa vậy sao?”

“Bởi vì anh yêu em!” Đối phương bị vạch trần đổi lời nói: “Anh chưa bao giờ thấy cô gái xinh đẹp như vậy, anh đối với em vừa gặp đã yêu…”

“Anh giữ lại lừa gạt người phụ nữ khác đi!”

“Em yêu…”

“Anh tốt nhất cút thật xa cho tôi, nếu không anh chết thế nào cũng không biết!” Giang Mỹ Kỳ ngắt điện thoại, tắt máy, nằm trên giường tiếp tục nghỉ ngơi.

Nhắc tới người đàn ông ngoại quốc này, Giang Mỹ Kỳ vẫn chưa cam tâm, tức giận.

Nói cái gì hậu duệ Hoàng thất, nói cái gì con nhà tài phiệt, kết quả chỉ là một tên côn đồ.

Lãng phí tinh lực và thời gian của cô ta.

Dạ dày đột nhiên sôi trào, Giang Mỹ Kỳ bịt miệng vọt vào nhà vệ sinh.

Mẹ Đường ở lầu dưới không ngủ được thấy Giang Mỹ Kỳ vọt vào phòng vệ sinh quên đóng cửa, bên trong truyền ra âm thanh nôn mửa.

Hai ngày trước hình như cũng thấy nó bịt miệng buồn nôn.

Mẹ Đường mơ hồ hoài nghi điều gì đó.

Trong phòng vệ sinh truyền ra âm thanh nước chảy, Giang Mỹ Kỳ đứng súc miệng trước bồn rửa tay, giơ tay vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, trong mắt lóe lên tia tính toán, dường như đã đoán được mình mang thai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.