“Nếu như cô có năng lực, đêm hôm đó không chừng có thể rung động toàn trường, có phú thương nhìn trúng cô, không chừng sẽ tìm cô làm Đại sứ hình tượng cho bọn họ, đêm hôm đó đều không giàu cũng quý (cao quý), quảng cáo được trình chiếu đều là cấp bậc hoàng kim, nếu cô thật sự thành công, lực ảnh hưởng tất nhiên không nhỏ.”
Nếu cô thật sự có thể đạt được cơ hội làm Đại sứ hình tượng cho sản phẩm mới của Tập đoàn, như thế khẳng định nhất định sẽ có tiếng tăm, như vậy, mặt mũi Lý Tình Thâm hẳn không bị ném đến quá thảm!
Lăng Mạt Mạt nghĩ tới đây thì vươn tay tiếp nhận ly rượu trong tay Trương Lộ Nam, Lăng Mạt Mạt uống một hớp, rượu giống như cổ họng, Lăng Mạt Mạt có cảm giác nóng cháy.
Lăng Mạt Mạt nhìn thấy sắc mặt Trương Lộ Nam từ từ tốt lên, cưỡng bức chính mình nuốt xuống hớp rượu suýt chút nữa muốn phun ra.
Trên mặt Trương Lộ Nam lại khôi phục nụ cười ôn hòa thân cận, tiếp tục rót một ly rượu, cụng ly với Lăng Mạt Mạt: “Lăng tiểu thư, uống rượu như vậy thật có hương vị, thật sự khó có được một cuộc gặp gỡ với người đẹp.”
Trương Lộ Nam vừa nói vừa đánh giá Lăng Mạt Mạt từ trên xuống dưới, ánh mắt hắn có một loại dục vọng của người đàn ông đối với người phụ nữ, Lăng Mạt Mạt nhìn thấy không nhịn được cơ thể run lên bần bật, đáy lòng hơi chán ghét.
“Lăng tiểu thư, nghe Uyển Như nói, cô vẫn là người mới, Tập đoàn Phong Hoa chúng tôi rất thích những người mới như vậy, người mới dễ đào tạo!”
Hàm ý trong lời nói của Trương Lộ Nam, ám chỉ quy tắc ngầm với Lăng Mạt Mạt phi thường rõ ràng.
Lăng Mạt Mạt cực kì không thích bộ dáng này của Trương Lộ Nam, giống như cô là một món hàng hóa đang cùng hắn nói chuyện mua bán.
Nhưng, cô biết muốn trở thành Đại sứ hình tượng của Tập đoàn Phong Hoa, nhất định phải dỗ cho Trương Lộ Nam vui vẻ.
Nhịn không được Lăng Mạt Mạt nhớ tới Trần Uyển Nhu ở đêm hôm đó trong dạ tiệc tại “Hoàng cung”, tình cảnh Khúc Ý nịnh nọt người tên Lý Sư, cũng nhớ tới lúc Trần Uyển Như gọi điện thoại tiến cử cô cho Trương Lộ Nam đến hội biểu diễn tối nay, giọng điệu nói chuyện rõ ràng mềm mại tê dại, nhưng biểu cảm trên mặt lại mang theo nụ cười lạnh.
Nói vậy, lúc ấy khẳng định Trần Uyển Nhu rất là khó chịu, nhưng đã lẫn vào trong cái vòng tròn này thì lại không thể không như vậy.
Lúc cô rời khỏi Enson, cô cũng sẽ ở trong vòng tròn này với mọi người, không có bất kỳ sự khác biệt nào.
Nhưng cô vẫn không buông ra.
Cho nên, khi cô biết thầy giáo của mình là Lý Tình Thâm, cô mới liều mạng lấy lòng Lý Tình Thâm, tạo cơ hội cho mình có chỗ đứng thật tốt.
Tốt xấu gì Lý Tình Thâm cũng là chú nhỏ của mình, sao có thể quy tắc ngầm với cô?
Chỉ cần cô và Enson làm xong lần thứ một trăm, cô có thể nhân cơ hội quên đi.
Lăng Mạt Mạt chịu đựng xúc động muốn rời khỏi, một lần nữa giơ ly, cùng uống rượu với Trương Lộ Nam.
Trương Lộ Nam thấy Lăng Mạt Mạt ngoan ngoãn khéo léo, càng thêm hài lòng, dần dần nhích tới gần Lăng Mạt Mạt, cố ý dán thân thể lên người Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt cảm thấy khắp người đều nổi da gà, nhưng trên mặt vẫn cố nở nụ cười nhàn nhạt, ngón tay cầm ly rượu khẽ dùng sức.
Cô không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu, nhưng cô biết, hiện tại cô nhất định phải nhịn xuống.
Dạ hội dần dần bắt đầu, có người lục tục đến chào hỏi Trương Lộ Nam, Trương Lộ Nam tự nhiên vươn tay, khóa chặt vòng eo Lăng Mạt Mạt, chạm ly với từng người.