Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 127: Cô rẻ mạt như vậy sao? (7)



Cũng không biết đến cùng qua bao lâu, đột nhiên có gió thổi tới, cuốn bụi đất, Tô Thần ngẩng đầu, lại phát hiện sao trên trời đã không thấy nữa, mùa hè thành phố X, nhiều mưa, ngày đêm bất định, thay đổi bất thường, bão táp nói đến là đến.

Tô Thần mở miệng: “Chắc sắp đổ mưa, quay về đi.”

Lý Tình Thâm gật đầu, xoay người, Tô Thần đuổi theo.

Hai người còn chưa đi đến trước xe, thì thật sự đổ mưa to.

Tô Thần nhanh chóng chạy về phía xe mình.

Lý Tình Thâm vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, chỉ nghiêng đầu, nhìn thoáng qua về phía nơi xa, mưa rất lớn, quần áo của anh rất nhanh bị ướt sũng.

Tô Thần ngồi vào trong xe, xuyên thấu qua kính chiếu hậu, thấy Lý Tình Thâm đứng ở trong mưa, như là biết anh đứng ở đó đang do dự cái gì, động tác đóng cửa xe ngừng một chút, thò đầu ra, mở miệng hô với Lý Tình Thâm: “Tình Thâm, vừa rồi khi cô gái kia xoay người chạy đi, tôi nhìn thấy cô ấy khóc.”

Tiếng mưa rơi, tiếng gió rất lớn, nhưng lời Tô Thần nói, một chữ cũng không sót truyền vào trong tai Lý Tình Thâm.

Lý Tình Thâm đột nhiên ngẩng đầu, Tô Thần đã đóng cửa xe lại, khởi động xe rời đi.

Cậu ta nói khi cô ấy xoay người chạy đi, cô ấy đã khóc.

Lăng Mạt Mạt khóc.

Lý Tình Thâm lập tức đi nhanh đến trước xe của mình, vươn tay, mở cửa xe, ngồi xuống.

Sau đó nhanh chóng khởi động xe, đạp lên chân ga, rời khỏi biệt thự.

Lý Tình Thâmmột bên lái xe, một bên lấy điện thoại di động ra gọi cho Lăng Mạt Mạt, nhưng không ai nhận nghe.

Cuối cùng Lý Tình Thâm, chỉ có thể lái xe, ở trên đường xung quanh biệt thự lần lượt dạo qua một vòng, nhưng vẫn không tìm đượcLăng Mạt Mạt, anh lại một lần nữa lấy điện thoại đi động ra gọi cho Lăng Mạt Mạt, vẫn không ai nhận nghe, sắc mặt Lý Tình Thâm, trở nên có chút bối rối, đột nhiên như là nghĩ tới cái gì, thì lấy ra một chiệc điện thoại đi động khác, gọi điện thoại choLăng Mạt Mạt.

Anh dùng số điện thoại của Enson gọi cho Lăng Mạt Mạt, dãy số làm giới hạn, không có ai sẽ thấy.

Điện thoại vang liên tục rất nhiều tiếng, cuối cùng có người nhận điện thoại, Lý Tình Thâm như ngày thường, mở miệng, ngắn gọn dứt khoát: “Bây giờ, chỗ cũ, tôi muốn gặp cô.”

Sau khi nói xong, Lý Tình Thâm cũng không trực tiếp cúp điện thoại, mà trầm mặc lắng nghe, anh mơ hồ nghe thấy tiếng mưa gió, tay Lý Tình Thâm nắm chặt điện thoại di động.

Cô quả thực chưa về nhà, lúc cô đi, cũng không mang ô, bây giờ một mình gặp mưa sao?

Đáy lòng Lý Tình Thâm căng thẳng, vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì giọng Lăng Mạt Mạt từ trong điện thoại truyền ra, rầu rĩ như là đã khóc, có chút khàn: “Enson, hôm nay tôi có chút không thoải mái, có thể để hôm nào được không?”

Cổ họng Lý Tình Thâm hơi buộc chặt, cảm thấy trái tim giống như bị người ta lấy tay hung hăng nắm chặt, ra sức chà đạp, đau không ngừng, anh giật giật môi, không có trả lời cô, chỉ hỏi thẳng: ”Cô ở đâu?”

Đầu bên kia điện thoại là một trận trầm mặc rất dài, ngay lúc Lý Tình Thâm cho rằng Lăng Mạt Mạt không muốn trả lời, thì giọng Lăng Mạt Mạt một lần nữa lại truyền đến: “Tôi ở siêu thị giải trí chỗ đường Bình An.”

“Cô đứng ở chỗ đó không được đi đâu, bây giờ tôi sẽ phái người đến đón cô.”Lý Tình Thâm nói xong, thì cúp điện thoại, gọi một cú điện thoại ra ngoài, thấp giọng phân phó nói: “Lái xe đến siêu thị giải trí gần đường Bình An đón một cô gái, đưa cô ấy đến Hoàng Cung.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.