Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 143: Đại thần cũng dùng wechat? (3)



Một tuần chỉ có thời gian một ngày để nghỉ ngơi, cũng không có gì, nhưng đợi đến lúc chân chân chính chính bắt đầu huấn luyện, Lăng Mạt Mạt mới hoàn toàn hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Lý Tình Thâm quy định thời gian cho cô, mỗi ngày rời giường lúc năm giờ, chạy bộ nửa giờ dọc theo đường núi, sau đó đứng trong rừng cây luyện thanh một giờ, sau đó trở về biệt thự ăn bữa sáng.

Mà Lý Tình Thâm không có thói quen mướn người làm, cho nên bữa ăn sáng do Lăng Mạt Mạt về làm.

Lý Tình Thâm quy định thời gian nấu cơm ăn cơm, toàn bộ hạn chế trong vòng một giờ, vì vậy Lăng Mạt Mạt dùng xong bữa sáng, hoàn toàn không có bất kỳ thời gian nghỉ ngơi, Lý Tình Thâm sẽ sắp xếp đàn dương cầm, nhạc phổ, luyện tập phát âm cho cô.

Sau đó là giờ cơm trưa, cũng may Lý Tình Thâm còn chút tình người, đại đa số đều là cơm từ Lý Trạch kêu người đưa tới.

Sau khi ăn cơm trưa xong, buổi chiều là vũ đạo và hình thể.

Mặc dù là ca sĩ, nhưng lại muốn phát triển nhiều phương diện, nhất là phương diện vóc dáng, cho nên một ngày ba bữa của Lăng Mạt Mạt cũng bị Lý Tình Thâm kiểm soát nghiêm ngặt, dưới nền tảng cân đối dinh dưỡng, sẽ không xuất hiện chiều hướng thừa cân.

Dưới tình huống bình thường, luyện tập vũ đạo và hình thể tới năm giờ chiều, trong khoảng năm giờ đến sáu giờ, Lý Tình Thâm cho Lăng Mạt Mạt thời gian nghỉ ngơi tự do, đúng sáu giờ Lăng Mạt Mạt làm bữa tối, sau khi ăn, Lý Tình Thâm sẽ gặp để cho Lăng Mạt Mạt nghe một vài bài hát, sau đó đúng chín giờ để cho Lăng Mạt Mạt lên giường đi ngủ, bảo đảm ngủ đủ tám giờ!

Ngày đầu tiên như vậy, mặc dù Lăng Mạt Mạt mệt muốn chết, nhưng vẫn có thể tiếp thu, nhiều nhất là Lăng Mạt Mạt cảm thấy Lý Tình Thâm nghiêm khắc.

Nhưng đợi đến ngày hôm sau, đột nhiên Lý Tình Thâm không còn đi đúng lộ trình nữa.

Đầu tiên là buổi sáng lôi kéo cô chạy bộ với anh, chạy xong nửa giờ, Lý Tình Thâm mặt không đỏ thở không gấp, mà Lăng Mạt Mạt lại giống như sắp chết, khom người, che ngực, hổn hển hồi lâu.

Ngày này, ngược lại Lý Tình Thâm không để cho Lăng Mạt Mạt luyện thanh, mà là trực tiếp dẫn cô về biệt thự, Lăng Mạt Mạt đi làm bữa sáng, sau khi ăn xong, Lý Tình Thâm dẫn Lăng Mạt Mạt tới trước đàn dương cầm.

Lăng Mạt Mạt cầm nhạc phổ dương cầm lên, vốn định tiếp tục đàn dương cầm như hôm qua, ai ngờ Lý Tình Thâm lại rút ra một cái khăn lụa, vẫy tay với Lăng Mạt Mạt.

Lăng Mạt Mạt vội vàng đi tới, ngoan ngoãn cười với Lý Tình Thâm: “Thầy, sao vậy?”

“Xoay người.” Lý Tình Thâm nâng cằm, ý bảo cô dựa theo lời anh nói mà làm.

Lăng Mạt Mạt không biết Lý Tình Thâm có ý gì, ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của anh.

Lăng Mạt Mạt mới vừa đứng đưa lưng về phía Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm lấy khăn lụa trong tay che mắt cô, thắt nút ở phía sau.

Lăng Mạt Mạt mở to mắt, trước mặt tối đen như mực, cô không nhịn được mở miệng, nghi ngờ: “Thầy, anh che mắt tôi làm gì?”

Lý Tình Thâm nhìn Lăng Mạt Mạt, đi tới trước đàn dương cầm, ngồi xuống, nhàn nhạt mở miệng nói: “Nghe cho kỹ!”

Lý Tình Thâmvừa dứt lời, nháy mắt trong phòng yên tĩnh, ngay sau đó, mấy nốt nhạc thanh thúy theo các đầu ngón tay của Lý Tình Thâm phát ra.

Một đoạn âm nhạc cực kỳ ngắn, Lăng Mạt Mạt nghe ra là Lý Tình Thâm ngẫu hứng đàn ra.

Sau khi Lý Tình Thâm đàn xong, lại tiếp tục đàn hai lần, tổng cộng ba lần, anh mới đi tới trước mặt Lăng Mạt Mạt, tháo khăn lụa trên mặt cô xuống, chỉ chỉ dương cầm: “Đoạn nhạc vừa rồi tôi đàn cho cô nghe, nhớ bao nhiêu, nói bấy nhiêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.