Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 144: Đại thần cũng dùng wechat? (4)



Sau khi Lý Tình Thâm đàn xong, lại tiếp tục đàn hai lần, tổng cộng ba lần, anh mới đi tới trước mặt của Lăng Mạt Mạt, tháo khăn lụa trên mặt cô xuống, chỉ chỉ cây  dương cầm: "Đem đoạn nhạc vừa rồi tôi đàn cho cô nghe, nhớ bao nhiêu, đàn bấy nhiêu."

Lăng Mạt Mạt đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, anh đàn một đoạn nhạc, cư nhiên để cho cô không nhìn thấy sau khi nghe xong thì dựa theo đó đàn lại?

Mặc dù anh đàn ba lần, nhưng cho tới bây giờ, cô căn bản cũng quên sạch!

Anh cho rằng cô là Chu Kiệt Luân sao? Tùy tiện dùng lỗ tai, là có thể nghe ra đoạn hòa âm trong loại nhạc cụ đó và có thể đàn đúng sau?

Lý Tình Thâm bưng lên một ly Hồng Trà, uống một hớp, không nghe được âm thanh truyền đến, xoay người, lại phát hiện Lăng Mạt Mạt vẫn đứng tại chỗ, chậm rãi nhíu mày, giọng điệu có chút lạnh: "Thế nào?"

Lăng Mạt Mạt nghe được giọng điệu Lý Tình Thâm trở nên lạnh, nhất thời nhìn về phía Lý Tình Thâm cười ngọt ngào, giọng điệu mềm mại nói: "Thầy, không có việc gì."

"Vậy còn không mau đàn đi!" Lý Tình Thâm chỉ chỉ cây dương cầm, lúc này Lăng Mạt Mạt mới nhắm mắt đi chầm chậm tới trước cây dương cầm, ngồi xuống, nhưng thủy chung vẫn không đàn.

Lý Tình Thâm nhíu mày, cho rằng Lăng Mạt Mạt quên mất, liền để ly trà trong tay xuống, đi tới trước cây dương cầm.

"Nhắm mắt lại." Lý Tình Thâm nhàn nhạt nói một câu, Lăng Mạt Mạt ngoan ngoãn nhắm lại, rồi sau đó, Lý Tình Thâm khom người, đem Lăng Mạt Mạt ôm vào trong ngực, vươn tay, ở trên dương cầm đem những nốt nhạc đã đàn lúc trước đàn lại một lần nữa.

Nhất thời Lăng Mạt Mạt một chút cử động cũng không dám, mùi hương thanh nhã đặc trưng của nam tử từ khắp bốn phía vây lấy hơi thở của cô, tay của anh vòng qua bả vai cô, vừa nhấc lên vừa hạ xuống, cuốn theo từng trận gió trong lành nhàn nhạt, làm cho lòng của cô, cũng thình thịch lên xuống theo, căn bản là hoàn toàn quên mất nghe Lý Tình Thâm rốt cuộc là đàn cái gì.

Hình như Lý Tình Thâm sợ Lăng Mạt Mạt nghe không hiểu, liền lập lại hai lần, lúc này mới dừng lại, tay của anh vẫn đặt ở trên dương cầm như cũ, khẽ cúi đầu, nói: "Nghe rõ chưa?"

Âm thanh của anh rất nhạt, nhẹ nhàng quét qua mái tóc của cô, rơi vào trong tai cô, có một loại cảm giác tê dại, thân thể Lăng Mạt Mạt khẽ run lên, gật đầu một cái: "Nghe rõ!"

Thật ra thì, cô căn bản không nghe được cái gì, nhưng quy tắc hàng đầu của học sinh giỏi, chính là, dù không biết cũng phải giả bộ biết, dù không hiểu cũng phải giả bộ hiểu!

"Vậy thì đàn đi." Hình như Lý Tình Thâm rất hài lòng với câu trả lời của Lăng Mạt Mạt, hơi đứng lên, đi qua một bên, tà tà tựa vào bên cạnh cây dương cầm, tư thái ưu nhã, một đôi mắt nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, chờ đợi hành động của cô.

"À?" Lúc này Lăng Mạt Mạt mới hoàn hồn, sau đó nhìn chằm chằm dương cầm, vắt hết đầu óc muốn đem đoạn nhạc Lý Tình Thâm mới đàn kia đàn ra ngoài, nhưng chính là không ra được một âm.

Thời gian từng giờ từng phút như dòng nước chảy qua, Lý Tình Thâm đứng ở nơi đó, vẫn như cũ bình tĩnh nhìn cô.

Lăng Mạt Mạt sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Tình Thâm, cắn cắn ngón tay, nhỏ giọng lên tiếng: "Thầy, cái đó hơi dài, có thể ngắn một chút hay không?"

Lý Tình Thâm khẽ nhíu mày một cái, thừa dịp Lăng Mạt Mạt nhìn mình qua khe hở, ngoài ý muốn ở trên đàn dương cầm tùy ý nhấn một phím, hỏi: "Kia là phím này sao?"

Lăng Mạt Mạt cắn môi dưới, tội nghiệp nhìn Lý Tình Thâm một chút, từ từ lắc đầu một cái.

Lý Tình Thâm vươn tay, che kín ánh mắt của Lăng Mạt Mạt, một lần nữa tùy ý nhấn một phím: "Cái này sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.