Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 154: Đụng phải Mạt Mạt lầm lỡ cả đời (4)



Bên tai Lý Tình Thâmtràn đầy tiếng cười trong suốt của cô, nhìn vẻ mặt mềm mại gần trong gang tấc, anh có chút hoảng hốt, tốc độ tim đập càng nhanh, Lý Tình Thâm mười bốn tuổi , cũng vừa mới phát dục, dần dần cũng cảm thấy giọng nói có chút phát khô, không nhịn được nuốt liên tiếp mấy ngụm nước miếng.

Mà cô gái nhỏ vùi ở trong ngực anh, chơi không chán, thân thể nhỏ bé cọ xát ở trong ngực anh, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên, mở trừng hai mắt về phía anh, nở nụ cười.

Làm sao cô ấy hồn nhiên, đáng yêu như vậy, giống như là một thiên sứ.

Lý Tình Thâm cảm thấy thân thể bắt đầu khô nóng, hơn nữa còn là càng ngày càng nóng, đến cuối cùng, anh có chút miệng đắng lưỡi khô, thậm chí, rõ ràng anh cảm thấy nửa người dưới của mình, hình như xảy ra biến hóa.

Cái loại biến hóa đó, là anh chưa bao giờ trải qua.

Vật kia, vẫn mềm yếu nho nhỏ này nọ, lại có thể từng chút từng chút to lớn, thậm chí trở nên cứng rắn

Hơn nữa ở trong quần, phồng lên từng chút từng chút.

Anh học qua sinh học, cũng biết mười ba mười bốn tuổi là thời điểm người con trai nên có chút phản ứng.

Cũng biết đại biểu cái gì.

Anh không nhịn được có chút đỏ mặt.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến, lần đầu tiên trong đời mình phản ứng, lại là do một cô gái nhỏ tám tuổi mang tới

Lúc ấy anh không nhịn được có chút khẩn trương, nhưng càng khẩn trương, anh phát hiện nơi đó của mình càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng mãnh liệt, thế nào cũng không kềm chế xuống được.

Cố tình, cô gái nhỏ ngồi ở chỗ đó, thỉnh thoảng nhúc nhích, đến cuối cùng, hình như cô cảm thấy cái gì, mở to miệng, tò mò nói thầm: “Thứ gì cứng như thế”

Vừa nói, cô vừa đưa tay nhỏ bé ra, sờ xuống phía dưới.

Tay của cô rất nhanh, mặc dù cách một tầng vải vóc, nhưng vẫn chạm tới bộ vị đó của anh.

Giống như là điện giật, đánh trúng toàn thân anh.

Anh chưa bao giờ có loại cảm giác này, giống như là bị giật mình, lập tức liền từ đứng bật lên khỏi ghế.

Cô gái nhỏ không có bất kỳ phòng bị, anh vừa đứng, như vậy, cô liền đặt mông ngã ngồi dưới đất.

Chính anh mười bốn tuổi, chiều cao đã có một mét bảy rồi, cho nên lúc bị té xuống, thực sự rất đau.

Dù sao nhỏ tuổi, ăn đau, đầu tiên là sững sờ nhìn anh một chút, sau đó liền nhếch môi, oa một cái khóc rống lên.

Mọi người đều ở một bên nói chuyện, trong lúc bất chợt nghe được tiếng khóc bé gái, rối rít quay đầu.

Ôn Giai Nhân đứng lên, đi tới trước, sau đó ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt liếc Lý Tình Thâm: “Tình Thâm, con đang làm gì đấy? Tại sao không nhường Mạt Mạt?”

Anh giống như không có nghe được Ôn Giai Nhân khiển trách, chỉ là nhìn cô khóc lợi hại, nhíu mày, có chút đờ đẫn, thật lâu, mới đột nhiên xoay người đi lên lầu.

Mà Ôn Giai Nhân cong người xuống bế Lăng Mạt Mạt lên, lau nước mắt cho cô, dụ dỗ cô.

Anh lên lầu, vào phòng của mình, vọt vào toilet, đi dội nước lạnh, rửa mặt, nhìn mình trong gương, hơn nửa ngày, mới cảm thấy nửa người dưới yên tĩnh lại, lúc này anh mới cầm khăn lông lau mặt, sau đó nhận thấy được trái tim vẫn nhảy rất nhanh như cũ.

Lúc anh xuống lầu, Lăng Mạt Mạt mới vừa ngừng tiếng khóc, ngồi ở bên cạnh ông cố, trong tay đang cầm quả táo đỏ thẫm Ôn Giai Nhân đưa cho, nức nở nghẹn ngào gặm.

Cô nhìn thấy anh xuống lầu, khiếp sợ nhích lại gần ông cố, sau đó nhìn anh phòng bị, giống như anh là dã thú ăn thịt người, anh nhìn thấy ánh mắt đó của cô, bỗng dưng đáy lòng khẽ buồn, sau đó im lặng không lên tiếng ngồi ở cách đó không xa, vẫn làm bộ xem báo như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.