Thấy những lời này, đột nhiên Lăng Mạt Mạt đỏ mặt, cô không nhịn được nhớ tới Enson trao cho cô nụ hôn sâu sắc, còn có đêm hôm ấy, anh dịu dàng với cô như vậy, thậm chí cô còn buông xuống tất cả gánh nặng vùi trong ngực của anh khóc lóc mà không hề phòng bị.
Đoạn này thời gian, mỗi ngày cô và anh đều sẽ nói vài chuyện vặt vãnh với nhau, không nóng không lạnh, trên cơ bản là cô đùa giỡn tính khí của cô gái nhỏ, kể với anh đủ loại chuyện không vừa ý trong cuộc sống, vậy mà anh không hề mất kiên nhẫn, mỗi một câu đều trả lời, khích lệ cô.
Giữa các câu chữ của anh, có thể khiến người ta có cảm giác ấm áp bình thản.
Lăng Mạt Mạt nghĩ, Enson là một người có thể khiến cho người ta cảm thấy là một người cực kỳ thoải mái.
Từ khi trải qua những trắc trở lớn như vậy, cô rất ít nói chuyện phiếm với người khác, cho nên hiện tại có một người có thể nói chuyện phiếm, cô lại cảm thấy thật ra thì cũng rất thú vị, lâu ngày, cô cũng thành thói quen.
Thậm chí có đôi khi quên mất những cái hiệp nghị giữa mình và Enson, lúc này anh nói ra, tự nhiên cũng biết trong lời nói của anh ám chỉ điều gì, thậm chí Lăng Mạt Mạt có một loại ảo giác tim đập nhanh, cô chớp chớp mắt, hồi lâu mới đáp lại một chữ: 【 Được. 】
Mùa hè ở thành phố X, cho dù là ban đêm lại vẫn có chút khô nóng.
Trong phòng của “Hoàng cung”, đã mở máy điều hòa nhiệt độ, vậy mà, sau khi mây mưa, cả người Lăng Mạt Mạt và Enson đều đổ đầy mồ hôi.
Nhiều lần Lăng Mạt Mạt đều cảm thấy mình bị anh ta giày vò gần chết.
Môi của anh đặc biệt nồng nhiệt, không có một phút giây nào rời khỏi da thịt của cô, cánh môi của cô, nụ hôn của anh, có độ sâu trước sau như một, giống như là muốn hút trái tim của cô ra ngoài.
Ngón tay của anh, mang theo một thoáng run rẩy, vuốt ve khắp cơ thể của cô, khiến cho cô run lên, nở rộ dưới đầu ngón tay của anh, khắc chế không được rên rỉ ra tiếng.
Mãi cho đến quần áo của cả hai đều cởi sạch, anh để của mình bên ngoài cơ thể của cô, không vội đưa vào, cô không nhịn được có chút căng thẳng, hô hấp càng lúc càng dồn dập, bàn tay nhỏ bé ôm lấy bả vai của anh, khẽ dùng sức.
Hình như anh cũng đang căng thẳng, da thịt cũng khẽ run run, sau đó từng chút từng chút xâm nhập vào thân thể của cô.
Khi anh tiến vào, thân thể Lăng Mạt Mạt càng lúc càng mềm nhũn, có một loại cảm giác kích thích tê dại thật nhỏ lan rộng toàn thân, trong lòng cô có nhiều suy nghĩ nhưng lại không biết vì sao mà có.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một cái vào trên cổ mềm mại sạch sẽ của cô, hơi thở ấm áp phun bên tai cô, cô không nhịn được chui vào trong ngực của anh, anh không nhịn được cúi đầu, nhìn động tác của cô, tinh tế hôn lên sợi tóc của cô.
Bóng đêm rất yên tĩnh.
Hơi thở hòa vào nhau, nặng nề mà lại triền miên quấn quanh bên tai của nhau.
Động tác của Lý Tình Thâm càng ngày càng dịu dàng, trong phòng tối đen, hai người lại liều chết dây dưa, luu luyến bằng mọi cách.
Cô không biết anh có dáng dấp như thế nào, trong lòng chỉ có một cảm giác, anh là người đàn ông dịu dàng.
Cô ấy là cô bé mà anh thầm mến, mặc dù tối đen, anh cũng có thể cảm nhận được khuôn mặt và hình dáng của cô.
Đến cuối cùng, cô mềm mại nũng nịu rên lên, giống như là một đầm nước xuân, cô mặc cho anh dày vò trêu chọc bằng đủ mọi cách, lúc đầu anh nhu tình triều mến, dần dần bởi vì ý loạn tình mê, diễn biến càng lúc càng điên cuồng.