Trong phòng hội nghị cũng không mở đèn, màn ảnh lớn sáng trên vách tường đang trình chiếu một hình ảnh vui tươi.
Lăng Mạt Mạt quay đầu nhìn thoáng qua, là đồ án quy hoạch Thúy Hồ U Lâm, từng tờ từng tờ chậm rãi được phát hình.
Người ngồi vị trí chủ trì trong phòng họp thấy Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt đến, lập tức đứng lên, vẻ mặt hơi kinh ngạc: “Tình Thâm? Sao cậu lại ở đây?”
Người đàn ông kia thoạt nhìn còn rất trẻ, đại khái hơn 20 tuổi, toàn thân đang mặc bộ tây trang được làm bằng thủ công, vô cùng nổi bật lên vẻ quý khí của anh ta.
Trên mặt của anh mang theo nụ cười nhiệt tình, ánh mắt dài nhỏ hơi xếch lên, cười rộ lên có chút quyến rũ, bước nhanh tới trước mặt bọn họ, vươn tay, đánh một quyền vào vai Lý Tình Thâm, xem ra hai người cực kỳ quen thuộc: “Hai ngày trước, tôi đi công tác ở Mĩ, thuận tiện trở về MIT một chuyến, đụng phải viện trưởng của chúng ta, tôi mới biết được cậu đã công tác ở đó khi còn ở Mĩ.”
Lý Tình Thâm không có tránh một quyền thân thật thiết của người đàn ông này, thậm chí anh còn vươn tay bắt tay với người đàn ông này, cười cười với người đàn ông: “Du Dật, đã lâu không gặp.”
Du dật?
Lăng Mạt Mạt đứng ở một bên, nghe được cái tên này, hơi lấy làm kinh hãi.
Người nối nghiệp của xí nghiệp Du thị?
Thì ra bộ dáng xuất chúng, trẻ tuổi như vậy.
Lăng Mạt Mạt nhìn ra được, quan hệ của bọn họ rất tốt, nghe ý tứ trong lời nói của người đàn ông này, bọn họ hình như là bạn học.
Hình như đã lâu rồi Du Dật chưa gặp lại Lý Tình Thâm, có rất nhiều lời muốn nói: “Tình Thâm, tôi đên MIT gặp phải Selene.”
Nói xong, Du Dật còn chớp mắt mập mờ với Lý Tình Thâm.
Lăng Mạt Mạt vừa nghe, biết Selene là tên của con gái, lại thêm vẻ mặt tinh quái của Du Dật, tức thì Lăng Mạt Mạt nghe được hơi thở mờ ám.
Lý Tình Thâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lăng Mạt Mạt, vốn vẻ mặt thân thiết với Du Dật cũng trở nên hơi hờ hững, giọng nói cũng có vẻ không chút để ý, giống như là cố ý muốn che giấu cái gì: “Ừ.”
Du dật lại vươn tay vỗ vỗ bả vai Lý Tình Thâm, giọng nói cũng càng thêm mờ ám: “Selene tiều tụy rất nhiều, thiên kim của viện trưởng MIT, hoa hậu giảng đường đẹp nhất của MIT cho đến tận bây giờ, ngày đó lại có thể khóc ở trước mặt tôi, Tình Thâm, sức hấp dẫn của cậu thật lớn!”
Lý Tình Thâm cứng ngắc cười cười với Du Dật, theo bản năng anh lại nhìn Lăng Mạt Mạt một cái, thanh thanh cổ họng không nói gì.
Lăng Mạt Mạt đã cố gắng không để cho mình có bất kỳ ảo tưởng không tốt nào, nhưng từ giữa những câu chữ của Du Dật, Lăng Mạt Mạt càng lúc càng khẳng định giữa Selene và Lý Tình Thâm nhất định có cái gì!
Hình như Du Dật không hiểu ám chỉ của Lý Tình Thâm, tiếp tục nói: “Senlene bảo tôi nói với cậu, cô ấy rất xin lỗi cậu, còn hỏi, có phải là lỗi của cô ấy hay không mới khiến cho cậu rời khỏi MIT?”
Trong lòng Lăng Mạt Mạt âm thầm hoảng sợ, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt thản nhiên, thì ra Lý Tình Thâm vẫn thầm mến cô gái gọi là Selene kia?
Không nhịn được, khóe mắt Lăng Mạt Mạt liếc về phía Lý Tình Thâm, cô phát hiện vẻ mặt của người đàn ông này hơi căng thẳng, giống như là sợ cái gì, giọng điệu cố ý lạnh nhạt nói: “Dật, chúng ta nói chuyện ký hợp đồng trước.” Sau đó vươn tay chỉ chỉ Lăng Mạt Mạt, nói: “Đây là học trò của tôi, Lăng Mạt Mạt, đây là Phó tổng giám đốc của xí nghiệp Du thị, Du Dật!”