Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 174: Nữ thần thần bí, tương kế tựu kế (4)



Không nhịn được, khóe mắt Lăng Mạt Mạt liếc về phía Lý Tình Thâm, cô phát hiện vẻ mặt của người đàn ông này hơi căng thẳng, giống như là sợ cái gì, giọng điệu cố ý lạnh nhạt nói: “Dật, chúng ta nói chuyện ký hợp đồng trước.” Sau đó vươn tay chỉ chỉ Lăng Mạt Mạt, nói: “Đây là học trò của tôi, Lăng Mạt Mạt, đây là Phó tổng giám đốc của xí nghiệp Du thị, Du Dật!”

Lăng Mạt Mạt nghe Lý Tình Thâm giới thiệu mình, lập tức cười ngọt ngào với Du Dật, khéo léo và hiểu chuyện vươn tay phải trắng nõn xinh xắn, đưa tới trước mặt Du Dật: “Xin chào Du tổng!”

Vậy mà, Du Dật lại không chút phản ứng, ánh mắt chăm chú khóa chặt khuôn mặt Lăng Mạt Mạt, ánh mắt thay đổi thất thường, chậm chạp chưa làm ra hành động đáp lại Lăng Mạt Mạt.

Tay Lăng Mạt Mạt ngừng giữa không trung, nụ cười ngọt ngào trên mặt khẽ trở nên cứng ngắc.

Chẳng lẽ Du Dật không thích mình sao?

Trong lòng Lăng Mạt Mạt hơi thấp thỏm lo lắng, theo bản năng nghiêng đầu cẩn thận nhìn thoáng qua Lý Tình Thâm.

Lý Tình Thâm bình tĩnh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lúc này Du Dật mới hoàn hồn, lập tức vươn tay, bắt tay đơn giản với Lăng Mạt Mạt: “Xin chào Lăng tiểu thư.”

Du Dật vừa nói, vừa tiếp tục nhìn chằm chằm đánh giá Lăng Mạt Mạt.

Ánh mắt của anh ta rất nóng bỏng, khiến Lăng Mạt Mạt không nhịn được trong lòng kinh hãi, tránh tầm mắt theo bản năng.

Ánh mắt của Du Dật rất quỷ dị, không phải loại ánh mắt trần trụi đầy dục vọng của người đàn ông đối với người phụ nữ, cũng không phải là loại ánh mắt đánh giá coi cô là một món hàng, mà là một loại kinh ngạc và tìm tòi nghiên cứu.

Ánh mắt ấy khiến đáy lòng Lăng Mạt Mạt không nhịn được có chút nghi ngờ.

Hình như Du Dật ý thức được mình đường đột, mỉm cười với Lăng Mạt Mạt, sau đó quay đầu, chỉ chỉ chỗ ngồi, ý bảo mọi người ngồi xuống nói.

Lúc ba người đi tới, đột nhiên Du Dật nhích tới gần Lý Tình Thâm, âm điệu mang theo sự rung động: “Là cô ấy?”

Lăng Mạt Mạt rõ ràng nghe thấy lời nói của Du Dật, không nhịn được tò mò nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Du Dật và Lý Tình Thâm, đáy mắt lộ vẻ không hiểu.

Là cô ấy?

Du Dật đang nói cô sao?

Anh ta biết cô sao?

Ngay lúc đầu óc Lăng Mạt Mạt còn không kịp phản ứng, Du Dật mở miệng nói một lần nữa: “Khó trách ngày hôm qua A Thánh trở lại tìm ba tôi, thì ra là”

Lý Tình Thâm giống như là cảm thấy cái gì, quay đầu, thấy Lăng Mạt Mạt đang nhìn anh và Du Dật, Lý Tình Thâm lập tức ngăt lời của Du Dật, thản nhiên nói: “Nhiều lời vô nghĩa!” Sau đó, còn hung hăng trừng mắt liếc Du Dật, bên trong mang theo cảnh cáo.

Tức thì Du Dật ngậm miệng, nhìn thoáng qua Lăng Mạt Mạt, cho cô một nụ cười tươi tắn, sau đó vỗ vỗ bả vai Lý Tình Thâm, trở lại chỗ ngồi lúc trước của anh ta, ngồi xuống, đôi mắt vẫn thỉnh thoảng dừng lại trên người Lăng Mạt Mạt, đáy mắt mang theo ý nghĩ sâu xa.

Đầu óc Lăng Mạt Mạt càng lúc càng hồ đồ.

Cô rất xác định cô ấy trong miệng Du Dật chính là cô, hơn nữa cô cũng nhìn ra được giữa Lý Tình Thâm và Du Dật, hình như bí mật gì đó mà cô không biết, hơn nữa bí mật kia là về cô!

Chỉ là, bí mật đó là gì?

Trong lòng Lăng Mạt Mạt tò mò, quay đầu nhìn Lý Tình Thâm, lại phát hiện người đàn ông vẫn duy trì tư thái lạnh nhạt xa cách, hơi kéo cái ghế đối diện Du Dật ra, không nhanh không chậm ngồi xuống, động tác của anh ưu nhã lại ung dung, Lăng Mạt Mạt hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.