Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 191: Người đàn ông không phẩm chất, người đàn bà rác rưởi (1)



Một mình cô bé kia dĩ nhiên không làm lại hai người bọn họ, cho nên dưới cơn giận dữ lấy điện thoại di động ra.

Gọi điện thoại không tới ba phút, từ trong phòng tối trên lầu lao ra bảy tám người đàn ông đi về phía sân khấu.

Lăng Mạt Mạt cũng không ngờ tới mình chỉ cãi lại thì đụng vào họng thương, rước lấy phiền phức lớn như vậy, cô nhìn Giản Thần Hi theo bản năng, Giản Thần Hi cầm tay Lăng Mạt Mạt, lúc ấy lòng bàn tay của hai cô gái đều ướt đẫm.

Bảy tám người đàn ông đã đi tới, cầm đầu là một người có mái tóc nhuộm đủ mọi màu sắc, đi thẳng đến trước mặt cô bé kia, nhỏ giọng nói chuyện với nhau mấy câu, sau đó chỉ vào Lăng Mạt Mạt, bộ dáng hung ác: “Mày mắng bạn gái tao hả?”

Đáy lòng Lăng Mạt Mạt sợ hãi, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai khi dễ qua, cho nên cực kỳ dũng cảm hất mặt, ngoảnh mặt làm ngơ với những lời của người đàn ông đó.

Tức thì mấy người đàn ông còn lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ.

“Dáng dấp của hai cô bé này không tệ, theo uống vài chén góp vui với bọn này đi!”

“Đi nào đi nào, phía dưới có nhiều người như vậy, tao sợ chúng tao không cẩn thận làm cái gì khiến chúng mày khó coi.”

Thậm chí có người tiến lên muốn kéo Giản Thần Hi và Lăng Mạt Mạt.

Lăng Mạt Mạt và Giản Thần Hi lui về phía sau muốn né tránh mấy người này.

Người ở dưới đài đều ngồi đó xem diễn trò, thế nhưng không ai quan tâm.

Lúc Lăng Mạt Mạt và Giản Thần Hi không còn đường lui nữa, một người trong đó cười vô cùng gian trá nhích lại gần các cô.

Lúc ấy hai người Lăng Mạt Mạt và Giản Thần Hi bắt đầu run rẩy.

Người đàn ông kia vươn tay, trực tiếp nắm tóc Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt hét lên một tiếng, nhắm hai mắt lại.

Nhưng mà không có truyền đến đau đớn như trong dự đoán, cô mở to mắt thì thấy Lục Niệm Ca đã chắn trước mặt cô, người đàn ông luôn luôn dịu dàng thế nhưng tức giận mở miệng: “Mẹ mày bệnh thần kinh!”

Lục Niệm Ca mắng xong, hung hăng hất tay người đàn ông kia ra, bao bọc Lăng Mạt Mạt vào trong ngực mình, cẩn thận kiểm tra một lần nữa, giọng điệu căng thẳng run rẩy: “Mạt Mạt, em không sao chứ!”

Lăng Mạt Mạt thật sự sợ hãi, hiện tại nhìn thấy Lục Niệm Ca như là thấy được toàn bộ thế giới của mình, lập tức an lòng.

Lục Niệm Ca vươn tay, vỗ vỗ lưng Lăng Mạt Mạt, an ủi cô, sau đó nhìn về phía đám người kia, chỉ chỉ, nói: “Xin lỗi bạn gái tao!”

Đám người kia cũng không phải người dễ trêu chọc, thấy Lục Niệm Ca chỉ có một mình, dĩ nhiên đều mắng một câu, sau đó người đàn ông nhuộm tóc đủ màu đến trước mặt Lục Niệm Ca: “Xin lỗi?”

“Xin lỗi con mẹ mày đó!” Người đàn ông kia mắng xong thì đánh một quyền về phía Lục Niện Ca!

Trái lại Lục Niệm Ca cũng anh dũng, bảy tám người cùng đánh anh, Lăng Mạt Mạt và Giản Thần Hi ở bên cạnh nhìn đến kinh hồn bạt vía, ngây người nhìn Lục Niệm Ca không có chuyện gì, thậm chí còn đánh tới sáu người.

Lúc ấy, Lăng Mạt Mạt vô cùng kiêu ngạo, vốn sợ hãi đã biến thành đắc ý, nghiêng đầu, kêu lên với Giản Thần Hi: “Tiểu Hi, cô xem Niệm Ca nhà chúng ta thật lợi hại!”

Ai ngờ, Lăng Mạt Mạt vừa mới nói một nửa, cả người cô bị cô gái vẫn yên lặng đứng ở một bên đẩy một cái.

Sân khấu được treo giữa không trung, xung quanh không có vòng bảo vệ, mỗi lần Lăng Mạt Mạt bị đẩy vừa lui về phía sau vừa hét lớn, Lục Niệm Ca quay đầu nhìn thấy cảnh này, lập tức chạy tới bên cạnh Lăng Mạt Mạt, ôm cô lại, sau đó hai người cực kỳ vinh quang ngã khỏi sân khấu cao bảy tám mét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.