Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 230: Buổi họp báo biến đổi bất ngờ (10)



Sức lực Lý Tình Thâm rất lớn, tốc độ rất nhanh, căn bản không có cho Lăng Mạt Mạt bất kỳ thời gian kịp phản ứng, liền kéo cô vào hậu trường.

Trên ti vi ở hậu trường đang chậm rãi phát hình ảnh trong buổi họp báo, đúng lúc phát hình Giản Thần Hi đang dịu dàng mỉm cười cầm micro, giọng nói cực kỳ nhã nhặn nói về một màn đã tặng quảng cáo của công ty Du thị cho cô.

Lăng Mạt Mạt bỏ mặc Lý Tình Thâm một bên, bước chân ổn định, đi tới trước ti vi.

Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm bóng lưng Lăng Mạt Mạt, nhẹ nhàng mím môi, đột nhiên lấy điện thoại di động ra, đi tới một bên, mặc cho Lăng Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào TV.

"Ừ đúng, thời gian là bốn tháng trước, buổi tối mau chóng tìm ra, sau đó chuẩn bị tốt và thu cho tôi một đoạn giọng nói của những người đó, sau đó liền thả ra."

Giọng nói của Lý Tình Thâm đè up tới thấp nhất, anh vừa gọi điện thoại, mắt vừa nhìn Lăng Mạt Mạt.

Lăng Mạt Mạt kinh ngạc nhìn TV, vào giờ phút này, so với vừa rồi lúc cô ngồi ở bên cạnh Giản Thần Hi, cũng có thể thấy rõ ràng dáng vẻ của Lục Niệm Ca.

Anh ta vẫn là mang gương mặt bộ dáng kia, ngũ quan ôn hòa, mắt sáng ngời sạch sẽ, thời điểm khóe môi nhàn nhạt cười, làm cho người ta cảm giác có một loại ánh nắng ấm áp, âm giọng nói anh ta vẫn rất dễ nghe như vậy, nắm thật chặt tay của Giản Thần Hi, nhìn ánh mắt Giản Thần Hi, lóe ra tia xúc động, từ từ cam kết nói: "Ta thích tiểu Hi, tôi sẽ không làm bất kỳ chuyện gì thật có lỗi với cô ấy!"

Giống như là thật lâu trước kia, anh ta cũng nắm tay của cô như vậy, nhìn ánh mắt của cô, hứa hẹn từng chữ châu ngọc với cô: "Mạt Mạt, anh sẽ yêu em một đời một kiếp không bao giờ hối hận."

Khi đó, làm sao cô lại cảm thấy Lục Niệm Ca đẹp trai như vậy, mê người như vậy, để cho cô động lòng chứ?

Khi đó, làm sao lúc đó cô lại đỏ mặt, kiễng chân lên hôn khóe môi anh ta, thẹn thùng đáng yêu nói, em cũng yêu anh, Lục Niệm Ca!

Hình ảnh giống nhau, người đàn ông giống nhau, chỉ là thay đổi cô gái khác, mặc dù không cùng câu nói, nhưng thâm tình giống nhau, bất chợt cô cảm thấy thế nào cũng là giả mù sa mưa, nên tại sao tức giận chứ?

Là tức giận!

Có người nó, cô đem tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất, đều cho cái người đàn ông tên Lục Niệm Ca, yêu tới mãnh liệt, thế nào yêu đến cuối cùng, liền yêu thành tình tình cảnh này?

Có người nói, thời điểm lúc cô học trường trung học, cũng có vô số nam sinh, đã cầm rất nhiều rất nhiều hoa hồng hộp lớn chocolate đuổi chạy theo phía sau cô, thậm chí lúc cô ở kí túc xá, còn hát tình ca cả đêm dưới lầu.

Cô đây? Cũng không thèm nhìn người ta lấy một cái, bộ dáng muốn bao nhiêu kiêu ngạo có bấy nhiêu kiêu ngạo, cô vẫn còn nghĩ ở trong lòng, mấy người có chỗ nào so được với Niệm Ca của tôi?

Nhưng cuối cùng thì như thế nào?

Cô cho rằng Lục Niệm Ca tốt nhất toàn thế giới, ngoài Lục Niệm Ca anh ra thì không lấy chồng, cô làm việc nghĩa không được chùn bước đi yêu Lục Niệm Ca, đến cuối cùng, cho cô được cái gì?

Buồn cười hơn là, trong đại học, thời điểm cô và Lục Niệm Ca tay trong tay tiêu sái hơn người, Giản Thần Hi đã muốn chiếm bạn trai của cô!

Mà cô còn cảm thấy tràn đầy tự tin như thế, Lục Niệm Ca cũng như cô, đều là một lòng không đổi! Hiện tại thì thế nào? Hiện tại cái người đàn ông đã từng cô một lòng không đổi với cô, lại giúp đỡ người phụ nữ kia, hung hăng đạp cô một cước!

Lăng Mạt Mạt càng nghĩ, toàn thân càng run lên, cô hận, hận tới chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.