Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 233: Có tôi ở đây, không cần sợ (3)



Thời điểm đi ngang qua đại sảnh ES, vô ý nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy nơi đó chen lấn rất nhiều người, Trần Uyển Như liền đặc biệt nhìn qua, liền nhìn thấy trên ti vi xuất hiện một gương mặt quen thuộc

Lý Tình Thâm?

Người luôn luôn không thích lộ diện như anh sao lại lên tivi?

Trần Uyển Như không tự chủ được dừng chân lại, chăm chú nhìn lên tivi.

Trợ lí Trần Uyển Như thấy cô ngừng lại, liền vội vàng giải thích: "Người phát ngôn của quảng cáo công ty Du thị, cũng chính là người mới của ES chúng ta Lăng Mạt Mạt cùng bạn trai Giản Thần Hi nổi lên xì căng đan, hôm nay đặc biệt gọi phóng viên đến giải quyết việc này."

Trần Uyển Như gật đầu một cái, vẫn nhìn chằm chằm ti vi như cũ, trợ lí của cô đứng ở một bên, nhìn thời gian trôi qua gấp gáp, cũng không dám thúc giục.

Cho đến khi Trần Uyển Như thấy Lục Niệm Ca nói chuyện, khóe môi hơi hiện lên một nụ cười lạnh.

Quả nhiên, tiểu nha đầu Lăng Mạt Mạt kia, căn bản không thắng được hai người Giản Thần Hi cùng Lục Niệm Ca!

Buổi  biển diễn tranh tài ca khúc thần thoại lần trước, cô ấy cũng vì Lục Niệm Ca mà dừng hát một nữa!

Trần Uyển Như hơi giơ tay lên, nhẹ nhàng nâng cánh môi, lộ ra một đôi mắt lười biếng, lưu chuyển một chút cân nhấc.

Mãi cho đến khi Lý Tình Thâm kéo Lăng Mạt Mạt đi, tin tức của phóng viên mới chấm dứt, Trần Uyển Như cười lạnh, nói một câu: "Không có ý nghĩa!"

"Trần tỷ, thời gian không còn kịp, chúng ta phải lên đường." Trợ lí nhỏ đứng ở một bên, rốt cuộc không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.

"Không đi." Trần Uyển Như khẽ cúi thấp đầu, xoay người, liền đi tới thang máy.

Không đi?

Trợ lí lập tức đuổi theo Trần Uyển Như: "Trần tỷ, ngài đã đồng ý với người ta, sao ngày có thể nói không đi liền không đi chứ?"

"Gọi điện thoại cho ông ta, nói hôm nay tôi có chuyện tạm thời không đi được, hôm nào tôi tự mình tới cửa nói xin lỗi." Trần Uyển Như chẳng hề để ý trả lời một câu, liền đến thang máy, đi vào.

Trợ lí nhỏ vội vàng gật đầu, làm theo lời cô.

Khi nói chuyện điện thoại xong, trợ lí mới mở miệng hỏi thăm: "Này Trần tỷ, tiếp theo, ngài có sắp xếp gì không?"

Trần Uyển Như không có lên tiếng, khảy móng tay của  mình một lúc, trong lúc bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua trợ lí, bỗng dưng hỏi "Ba năm gần đây tôi không có bước phát triển mới trong ca hát, hiện tại mọi người đều nhìn chằm chằm  vào vị trí Nhất Tỷ của giới âm nhạc hay không, chim tước muốn thử đây?"

"Trần tỷ, ngài suy nghĩ nhiều quá, giọng hát của ngài là kinh điển trong giới âm nhạc, bọn họ làm sao có thể thay thế được?" Trợ lí mở miệng cười, giọng nói lấy lòng: "Đang nói..., Trần tỷ ở giới âm nhạc ngây ngốc một ngày, vị trí Nhất Tỷ chính là của Trần tỷ đấy!"

"Ngồi lâu ở vị trí Nhất Tỷ, cũng sẽ ngán đấy! Chỉ là, dù có ngán, tôi cũng là Nhất Tỷ" Trần Uyển Như dừng một chút, nhếch môi, nở ra một nụ cười khinh thường: "Vị trí Nhất Tỷ này, tôi muốn ngồi, liền an vị , tôi không muốn ngồi, cũng phải tìm người trong lòng để thay thế!"

Trợ lí đầu óc mơ hồ nhìn Trần Uyển Như, một mảnh mờ mịt: "Trần tỷ, tôi không hiểu ý của ngài."

Nhưng Trần Uyển Như không lên tiếng nói chuyện.

Ý của cô, cô ta làm sao hiểu?

Nếu như không có Lăng Mạt Mạt, làm sao có thể xuất hiện thần thoại?

Nếu như không có thần thoại xuất hiện, làm sao có Trần Uyển Như  hôm nay?

Mười năm trước, cô xuất đạo, cũng biết nếu như một ngày cô bé Lăng Mạt Mạt bước vào giới âm nhạc, Trần Uyển Như cô nhất định phải đem vị trí Nhất Tỷ chắp tay nhường cho.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.