Lý Tình Thâm cũng không nói lời nào, cặp mắt xinh đẹp, ngưng mắt nhìn gương mặt Lăng Mạt Mạt, không chớp một cái nhìn, nhìn đến đáy lòng Lăng Mạt khẽ phát run, trong lúc bất chợt Lý Tình Thâm liền giơ tay lên.
Ngón tay thon dài hơi ấm chạm tới mặt Lăng Mạt Mạt, trong nháy mắt ánh mắt của anh có chút trở nên thâm trầm sắc bén, mở miệng, từng chữ lạnh lẽo: "Ở trước mặt tôi khóc đủ rồi, ra cửa thì phải cười!"
Lời Lý Tình Thâm nói, thong thả lại bình tĩnh, giọng điệu giống như anh bình thường, diiendannlequydoon lộ ra một vẻ thanh cao cao ngạo, thậm chí còn ẩn giấu vẻ khinh thường.
Lăng Mạt Mạt cực kỳ chán ghét Lý Tình Thâm tự cho là đúng, cố làm tư thái thanh cao.
Nhưng mà, vào giờ phút này, chỉ mấy chữ đơn giản như vậy, nhưng chỉ để cho cô nhíu mày, liền ngẩng đầu lên theo bản năng.
Vào mắt Lý Tình Thâm chính là lập thể dung mạo xinh đẹp, vẫn lạnh lùng vô tình như vậy, thậm chí còn đẫn theo mấy phần lãnh khốc, vẫn như cũ đẹp đến người ta nín thở.
Anh chỉ chuyên chú nhìn cô, giống như đáy mắt ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận, "Trên cái thế giới này, không có gì là không thể vượt qua!"
"Hội ký giả chưa có kết thúc, cũng không đại biểu cô thất bại!"
"Nếu như cô nhận thua, như vậy, thì thật sự thua!"
Như Lý Tình Thâm, là lần đầu tiên cô gặp, anh không có mắng cô rước lấy phiền toái cho anh, cô thật sự có chút không quen, cô theo bản năng mở miệng, khẽ gọi: "Thầy"
Dừng một chút, Lăng Mạt Mạt không biết nên nói gì.
Nhưng mà, đáy lòng, lại hiện lên một chút kiên cường.
Lý Tình Thâm nói đúng, ở chỗ này khóc đủ rồi, ở trước mặt người ta sẽ phải mỉm cười!
Trên cái thế giới này, không có thứ gì là không thể vượt qua!
Không đến thời điểm cuối cùng, chưa chắc cô sẽ nhất định thất bại!
Lăng Mạt Mạt dùng sức nắm chặc tay, cô hơi gật đầu với Lý Tình Thâm, cố lấy toàn bộ dũng khí, đưa tạo một nụ cười cho Lý Tình Thâm, đúng, cô còn chưa có thua, nếu như cô nhận thua, như vậy cô mới gọi thua một cách thảm hại!
Lý Tình Thâm vẫn luôn chuyên chú ngưng mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, chứng kiến biểu tình kiên định trên mặt cô, đáy mắt anh mới hiện lên ánh sáng tán dương, anh lấy ngón tay thon dài ra khỏi đáy mắt cô, chỉ hơi hơi gật đầu một cái, liền dắt tay cô, đi ra khỏi cửa.
Tuy rằng Lăng Mạt Mạt khôi phục lý trí, đáy lòng cũng tồn tại tín niệm kiên cường, nhưng khi Lý Tình Thâm chân chân chính chính dắt tay cô, đi tới phòng ký giả, cô vẫn là không nhịn được có chút khẩn trương.
Lý Tình Thâm chỉ để cho cô duy trì mỉm cười, điều chỉnh tốt tâm trạng và cảm xúc, đứng ở trên đài nhắm ngay thời cơ diễn trò là tốt rồi.
Diễn trò cô biết, nhưng mà, mấu chốt của vấn đề là, rốt cuộc nhóm ký giả muốn làm gì cô đều không biết, đáy lòng cô khó tránh khỏi vẫn còn có chút không yên lòng .
Lăng Mạt Mạt nhìn cửa cách mình càng ngày càng gần, không nhịn được ngón tay khẽ run lên một cái, Lý Tình Thâm siết tay cô, rõ ràng cảm thấy cô khẩn trương, thân thể có chút dừng lại, nhưng vẫn lôi kéo tay của cô, không hề dừng lại một chút nào đẩy phỏng phỏng vấn ra.
Phòng phỏng vấn sẽ bị tạm ngừng trong vòng mười phút, các ký giả đã sớm tràn đầy chờ mong, bây giờ nhìn Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt trở lại hiện trường, nhất thời cũng hưng phấn khác thường cầm máy ảnh lên không ngừng tụ lại bọn họ.