Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 246: Cô bé lọ lem phiên bản hiện đại (6)



Lăng Mạt Mạt đi ra khỏi hội trường họp báo, vội vàng tìm kiếm Lý Tình Thâm, vừa vặn thấy Lý Tình Thâm đứng ở cửa thang máy, cô liền chạy vội tới bên người Lý Tình Thâm.

Lý Tình Thâm bị kích ứng với cồn rượu nằm viện vẫn chưa khỏi, liền tự tiện xuất viện đi tới hội trường họp báo của Lăng Mạt Mạt, anh kéo dài ước chừng hơn một giờ, bây giờ toàn thân đã sớm tiêu hao thể lực, lúc đầu không có nóng đót thì bây giờ càng lúc càng dâng.

Lý Tình Thâm nghe từ xa có tiếng bước chân truyền đến, khẽ nghiêng đầu, trên gương mặt tuấn tú lạnh tanh, vốn hiện đầy mỏi mệt, lúc thấy bóng dáng cô gái kia chạy về phía anh, khẽ trở nên ấm áp một chút.

Hành lang ES rất dài, Lăng Mạt Mạt sợ không cản nổi thang máy, bước chân có chút gấp gáp, cho tới lúc đứng ở trước mặt Lý Tình Thâm, cô thở hổn hển, trên trán hiện đầy một tầng mồ hôi.

Lăng Mạt Mạt vất vả thở một hơi, hiện ra một nụ cười ngọt ngào với Lý Tình Thâm, âm mở miệng nói tiếng mềm mại: "Thầy, anh phải đi rồi sao?"

Lý Tình Thâm thản nhiên gật đầu, không nói gì.

Lăng Mạt Mạt đã quen Lý Tình Thâm không để ý tới người khác như vậy, cô nghĩ cái này đã coi như là tốt, mấy ngày trước ở lần chụp quảng cáo cho công ty Du thị, Lý Tình Thâm nói còn đả thương người hơn.

Lúc ấy Lăng Mạt Mạt không tức giận không uất ức đó là giả, nhưng mà hôm nay trong cuộc họp báo, Lý Tình Thâm tự mình trình diện, hơn nữa giúp cô xả giận, cho dù là đáy cô có chút không thích Lý Tình Thâm, dĩ nhiên hiện tại không có lý do gì mà tức giận.

Hơn nữa Lý Tình Thâm giúp cô là thật, thật sự thì cô nên tiến lên nói cám ơn!

Mặc dù, cô cũng không muốn tới nói cám ơn!

Lăng Mạt Mạt khẽ chu mỏ một cái, trong con ngươi lóe lên một chút đáng yêu không muốn, giọng điệu cũng cực kỳ mềm mại: "Thầy, hôm nay cám ơn anh!"

Lý Tình Thâm bình tĩnh ngưng mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, không biết là bởi vì phát sốt, anh cảm thấy hô hấp của mình cực kỳ không thuận.

Lý Tình Thâm bắt buộc mình quay đầu, cứng rắn dời ánh mắt đi, cánh môi giật giật, muốn nói đôi lời, tuy nhiên lại cảm thấy một hồi choáng váng mắt hoa, đại não u mê, dường như muốn té xỉu, Lý Tình Thâm mím môi thật chặt theo bản năng, im lặng không lên tiếng gật đầu một cái.

Bộ dạng này của Lý Tình Thâm, rơi vào đáy mắt Lăng Mạt Mạt lại trở thành lạnh lùng và xa cách, Lăng Mạt Mạt cũng cảm thấy mình và Lý Tình Thâm chỉ là quan hệ thầy trò bình thường, anh sẽ còn hoàn mỹ hơn, cô muốn thành danh, trừ lần đó ra, không nên có những thứ khác, nhất thời thái độ Lăng Mạt Mạt cũng khẽ phai nhạt đi, giọng nói vẫn khéo léo như cũ, nhưng rõ ràng kéo dài cự ly rất nhiều: "Thầy, vậy nếu như anh không có chuyện gì, ta đi làm việc khác đây!"

Lăng Mạt Mạt nói xong, còn hơi cúi đầu về phía Lý Tình Thâm, Lý Tình Thâm không có quay đầu lại, chẳng qua là cảm thấy lời nói của cô cực kỳ chói tai, tuyệt đối không không có tùy ý đáng yêu như ngày trước, bỗng dưng trong lòng có chút mất mát.

Có một chút đau đớn lan tràn trong trái tim, anh vốn cố chống thân thể, không nhịn được nhẹ nhàng lung lay.

Sắc môi Lý Tình Thâm có chút trở nên tái nhợt, anh đã nghe thấy tiếng giày cao gót dần đi xa, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái mảnh khảnh mềm mại hơi nhếch khóe môi, phóng ra vẻ cười khổ, vốn tròng mắt đen nhánh lúc này có chút trở nên mỏng manh, bên trong tràn ngập dày đặc thương cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.