Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 259: Nên ở thì ở, nên đi thì đi (9)



Kèm theo một cái tát này, Lăng Mạt Mạt cảm thấy thứ gì đó trong trái tim mình cũng hoàn toàn vỡ nát.

Thời điểm trước kia, Lục Niệm Ca là bảo bối trong lòng Lăng Mạt Mạt, cô không để cho anh chịu chút uất ức, nói chi đến việc cho anh một bạt tay!

Nhưng mà bây giờ, cô lại cảm thấy sau một cái tát này, tâm tình lại thư thái như vậy.

Hình như Lục Niệm Ca cũng không nghĩ đến lời của mình vừa dứt, Lăng Mạt Mạt liền vung tới một cái tát, anh ta nhíu mày, trên trán hiện lên một tầng lệ khí.

Ngược lại Lăng Mạt Mạt bình tĩnh nhìn lệ khí của Lục Niệm Ca, không chút sợ hãi, cô lớn tiếng nói từng câu từng chữ kiên quyết mà rõ ràng: “Lục Niệm Ca, anh nói tôi làm sao lại nhìn trúng một người vô tình vô nghĩa như anh đây!”

Nét mặt Lục Niệm Ca trong nháy mắt liền cứng ngắc.

Anh nói tôi làm sao lại nhìn trúng một người vô tình vô nghĩa như anh đây!

Lời này của cô là có ý gì?

Khi Lục niệm Ca còn đang sững sờ, Lăng Mạt Mạt đã xoay người, đi tới bên người Trần Uyển Như, vươn tay kéo cô: “Chị Uyển Như, chúng ta đi thôi.”

Trần Uyển Như nhìn Lăng Mạt Mạt một cái, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, chỉ là hấ cầm nhìn Giản Thần Hi, nói: “Cô chắc là cô không đi nói cái gì!”

Lúc này Giản Thần Hi đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cũng biết mới vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sắc mặt trắng bệch.

Lăng Mạt Mạt nhìn Giản Thần Hi một chút, suy nghĩ một chút, cuối cùng lại lắc đầu một cái, Trần Uyển Như đưa cho Lăng Mạt Mạt một ánh mắt không chịu thua kém, tính toán theo Lăng Mạt Mạt rời đi.

Ai ngờ, đột nhiên Giản Thần Hi ở giữa lên tiếng, lạnh lùng phản kích: “Lăng Mạt Mạt, cô thật quá đáng, Lục Niệm Ca là người đàn ông của tôi, lúc nào thì đến phiên cô đánh?”

Lăng Mạt Mạt nghe được lời này, trong lúc bất chợt dừng chân, xoay người, liền đi về phía Giản Thần Hi, nghĩ cũng không nghĩ liền giơ tay lên, cho Giản Thần Hi một cái tát, “Tôi không chỉ muốn đánh anh ta, tôi còn muốn đánh cả cô!”

“Bây giờ cô còn muốn giảng đạo lí với tôi sao? Tôi vốn còn muốn để lại cho cô chút mặt mũi, không nghĩ tới cô còn mặt dày chất vấn tôi, vậy thì tốt, tôi liền để cho cô giảng đạo lí, một cái tát kia, tại sao Lục Niệm Ca anh ta không thể nhận! Thời điểm anh ta là bạn trai tôi, sau lưng tôi lại đi lên giường với cô, cô đi hỏi một chút người của toàn thế giới, anh ta có đáng đánh hay không?”

Lục Niệm Ca nghe được lời này, giữa trán nhăn lại càng lợi hại.

“Về phần cô, đáng đánh hơn, Giản Thần Hi, trên cái thế giới này có rất nhiều tiểu tam (kẻ thứ ba), tiểu tam cực phẩm như cô, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, tôi chưa bao giờ từng nghĩ, thế nhưng một tiểu tam lại là người ngông cuồng và nông nổi như vậy!”

“Cái gì khác cô không là, cố tình giành bạn trai của người khác! Nói đi nói lại, giành cũng không giành cái tốt!”

Lăng Mạt Mạt nói xong, không biết làm sao liền hoàn toàn không ngừng được: “Giản Thần Hi, cô cũng đừng nhìn chằm chằm tôi, cũng đừng cảm thấy không công bằng, cũng đừng oán trách tôi, hôm nay tôi liền nói cho cô biết, thế giới này chính là không công bằng như vậy, mệnh cùng vận khí của người với người chính là sự trên lệch lớn như vậy!”

Sau khi Lăng Mạt Mạt nói xong, liền cực kỳ cao ngạo xoay người đi, đi ra khỏi cửa phòng vệ sinh, thời điểm đi tới cửa, không biết cô nghĩ đến cái gì, dừng chân, quay đầu, nâng môi, cười: “À, đúng rồi, còn có một câu, tôi còn chưa nói, Giản Thần Hi, cô yên tâm tôi sẽ không cùng cô tranh đoạt người đàn ông , bởi vì, người nam nhân cô ngủ qua, tôi ngại bẩn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.