Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 267: Cô thích Enson(7)



Lăng Mạt Mạt vội vàng nhận lấy, lại nói một tiếng”Cám ơn” , liền xoay người rời đi.

Mới ra khỏi bệnh viện, điện thoại Lăng Mạt Mạt vang lên, nhìn số, là Lý Tình Thâm, vội vàng nghe, “Thầy.”

“Gọi điện thoại có chuyện gì sao?” Âm thanh của Lý Tình Thâm nhàn nhạt từ bên điện thoại truyền qua.

Lăng Mạt Mạt chần chờ một chút, lại hỏi: “Thầy, bây giờ anh đang ở đâu?”

“Biệt thự.” Kèm theo câu trả lời của Lý Tình Thâm, Lăng Mạt Mạt nghe được một tiếng đồ vật rơi, Lăng Mạt Mạt vừa muốn nói chuyện, trong lúc bất chợt điện thoại liền cắt đứt.

Lăng Mạt Mạt nhíu mày, gọi lại lần nữa, liền có thông báo điện thoại tắt máy.

Đáy lòng thoáng qua chút lo lắng, vội vàng đón xe, đi đến biệt thự của Lý Tình Thâm .

Khi Lăng Mạt Mạt đến, Lý Tình Thâm nằm nghiêng trên ghế sa lon ở phòng âm nhạc tầng ba ngủ, sắc mặt có chút tái nhợt .

Lăng Mạt Mạt vươn tay, nhẹ nhàng dò trán Lý Tình Thâm, có chút nóng, cô cắn môi dưới, đang do dự có muốn gọi bác sĩ hay không, đột nhiên Lý Tình Thâm mơ mắt.

Ánh mắt nam tử cực kỳ tĩnh mịch, nhìn chằm chằm vào Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt bị sợ đến ngón tay cũng run lên, đầu ngón tay ở trên trán nam tử nhẹ nhàng vuốt ve.

Lý Tình Thâm khẽ nhíu mày, Lăng Mạt Mạt liền tranh thủ rụt ngón tay trở về, có chút ngượng ngùng lui về phía sau hai bước.

Tầm mắt Lý Tình Thâm hơi rủ xuống, rơi vào bàn tay trắng nỏn vừa mới mơn trớn trên trán mình, ánh mắt có chút ấm áp.

Bên trong phòng âm nhạc rất an tĩnh.

Lăng Mạt Mạt cắn môi dưới, vội vàng từ trong túi lấy ra một ít bao thuốc y tá đưa cho mình, hai tay đưa cho Lý Tình Thâm: “Thầy, tôi đi bệnh viện, có điều khi vừa đến, thầy đã xuất viện, đụng phải y tá, bảo tôi mang thuốc về cho anh uống.”

Lý Tình Thâm nhìn chằm chằm một ít bao thuốc, hơi nhíu mày, sau đó gật đầu một cái, không biến sắc quay đầu, từ trên bàn rút một xấp giấy, đưa cho Lăng Mạt Mạt.

Đôi tay Lăng Mạt Mạt cung kính nhận lấy, tò mò liếc nhìn, trên giấy đầy nhạc phổ được viết ngay ngắn nắn nót, Lăng Mạt Mạt hồ nghi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lý Tình Thâm.

Những nhạc phổ này xem ra đều là bài hát mới, Lý Tình Thâm cho cô những thứ này, không phải là….

“Đây là album mới, tôi vì cô chọn phong cách cùng một số bài hát tốt, cô hãy xem thật tốt.” Lý Tình Thâm dừng một chút, lại nói: “Nếu như có cái gì không hiểu, có thể đem ra hỏi tôi.”

Quả thật giống với suy đoán của cô, đây là bài hát mới trong album của cô, nhưng mà Lăng Mạt Mạt lại càng tò mò một vấn đề hơn, vì vậy uyển chuyển hỏi “Thầy, những bài hát này, là anh làm sao?”

Lý Tình Thâm ngưng mắt nhìn Lăng Mạt Mạt, gật đầu một cái.

Đáy lòng Lăng Mạt Mạt lại âm thầm bắt đầu kích động, thần thoại sáng tác bài hát cho cô, cô không kích động sau được?

Lý Tình Thâm vẫn nhìn chăm chú nhìn Lăng Mạt Mạt, thấy đáy mắt cô gái lóe lên một màn kích động, khóe môi không nhị được nâng lên, trên mặt vẫn duy trì sự bình thản như nước: “Những bài hát này không có điền lời, cô thử điền xem. Còn có mặt khác một số bài hát cũng không có làm, nhưng mà phong cách cụ thể cùng hàm nghĩa tôi đã viết cho cô, chính cô có thể làm thử, làm xong có thể đưa cho tôi...tôi điều chỉnh.”

“Điền từ? Sáng tác?” Lăng Mạt Mạt vốn là vui sướng, trong lúc bất chợt đọng lại, cô không phải không biết làm, nhưng mà, chưa chắc có thể làm được tốt nhất, hơn nữa còn là album đầu tay của cô, ngộ nhỡ làm hỏng, thì phải làm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.