Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 28: Không muốn học, cút ngay (8)



Trong lời nói của Lăng Mạt Mạt có châm chọc khiêu khích, không phải là Giản Thần Hi không có nghe được, cô ta cũng không tức, chỉ là vểnh môi, vẫn cười như cũ: "Chỉ là, cô cũng đừng quá đắc ý, trước kia cô không phải đối thủ của tôi, bây giờ cô càng không thể nào là đối thủ của tôi!"

Sau khi Giản Thần Hi nói xong, liền xoay người, dáng vẻ uốn éo là lướt, từng bước từng bước xinh đẹp rời đi.

Lăng Mạt Mạt nhìn bóng lưng Giản Thần Hi, im lặng nhếch môi, từ từ tràn ra một tiếng cười, cô chỉ đúng một nửa, trước kia Lăng Mạt Mạt hoàn toàn không phải là đối thủ của cô, nhưng tương lai Lăng Mạt Mạt tuyệt đối sẽ không thua cô!

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Cuộc so tài giành ca khúc mới của thần thoại, thời gian định vào thứ năm tuần sau.

Vừa vặn là thời gian Lăng Mạt Mạt tới chỗ Lý Tình Thâm học tập.

Sau khi Lăng Mạt Mạt và Lý Tình Thâm tan rã không vui liền không có đến biệt thự học nữa, mà Lý Tình Thâm cũng chưa từng gọi tới một cú điện thoại.

Lăng Mạt Mạt biết thần thoại là Truyền Kỳ trong giới âm nhạc, sớm hay muộn thì bản thân cũng phải tới cửa nhận sai, nhưng mà, trước mắt Lăng Mạt Mạt có chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nên một lòng một dạ đặt hết lên việc chuẩn bị cho cuộc so tài, tất nhiên cũng quên luôn chỗ Lý Tình Thâm.

Lý Tình Thâm đã viết xong ca khúc chủ đề cho phim mới của đạo diễn Vương Nhất, thời gian càng rảnh rỗi.

Vào đúng thứ tư, Lý Tình Thâm đã rời giường rất sớm, đứng ở cửa sổ sát đất lầu ba biệt thự, pha một ấm trà, yên lặng nhìn đường xuống núi.

Từ buổi sáng đến hoàng hôn, đường xuống núi vẫn không xuất hiện bóng người mà anh chờ đợi.

Thời gian lại qua đi vội vã, hôm nay cô vừa đúng hạn phải tới đây, anh biết, sau đó lại là một tuần chờ đợi.

Lý Tình Thâm biết Lăng Mạt Mạt đang bận rộn gì, vì ngày mai là cuộc so tài.

Bài hát của cô, anh nghe rồi, bình tĩnh mà xem xét thì rất tốt, có lẽ là ngày đó nghe qua bài hát của anh, cho nên bắt được cảm giác, và chiếm ưu thế hơn bất kỳ ai.

Nhưng mà anh lại biết, cô bây giờ, thật không thích hợp bước vào cái vòng kia.

Sắc trời dần dần tối, khoảng không gian đoạn đường xuống núi đen kịt, một bóng người cũng không có, thân thể Lý Tình Thâm cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào bàn đọc sách, thất thần chốc lát, Lý Tình Thâm mới đi qua.

Phía trên bày một tầng giấy A4 dày, trên mỗi một tờ hiện đầy nhạc phổ do cô chép, chữ viết tinh tế xinh đẹp.

Lý Tình Thâm thuận tay cầm lên mấy tờ, từ từ lật xem, phát hiện có chữ viết tinh tế, có chữ viết ngoáy, sợ là lúc cô viết, có lúc tâm trạng yên ổn, có chút tâm tính nóng nảy.

Lý Tình Thâm đưa mắt nhìn thật lâu, mới sắp xếp lại những tờ giấy A4 kia, đặt ở một góc trên bàn.

Rồi sau đó, lại đi tới trước cửa sổ sát đất, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt mệt mỏi nhìn chằm chằm bầu trời sao bên ngoài hồi lâu, mới cầm cái điện thoại di động ở bên, gọi một cú điện thoại cho Lăng Mạt Mạt.

Lấy thân phận của Enson.

Lúc Lăng Mạt Mạt nhận được điện thoại, cô đang ăn cơm tối, phía trên biểu hiện người gọi là ---- số không biết.

Lăng Mạt Mạt nghe máy, đáp một tiếng không rõ: "Alo, xin chào."

Ba chữ đơn giản, giọng nói quen thuộc, lại làm cho vẻ mặt Lý Tình Thâm tỉnh táo khẽ run lên, rất nhanh anh điều chỉnh cảm xúc, dùng giọng điêu lạnh lẽo ngụy trang mở miệng.

"Enson, vẫn là chỗ cũ, mười giờ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.