Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 289: Thầy, anh có phản ứng (9)



Anh cẩn thận xem những tấm hình kia, phát hiện phần lớn đều là hình Lăng Mạt Mạt và anh, anh cõng cô, anh ôm cô, cô choàng tay đứng bên cạnh anh, còn có cô hôn anh và anh hôn cô hoặc là bọn họ hôn nhau

Lục Niệm Ca càng xem, đáy lòng càng hoảng sợ.

Rất rõ ràng, anh không chỉ đơn thuần biết cô gái kia, anh còn cùng cô gái kia làm ra hành động thân mật như vậy, nghiễm nhiên, giống như là người yêu.

Người yêu?

Trong lúc bất chợt Lục Niệm Ca đứng lên, một ngày kia, cô đến trước cửa biệt thự của anh, nhìn về phía anh nói, Lục Niệm Ca, chúng ta chia tay đi.

Lục Niệm Ca trợn to hai mắt, đáy lòng của anh đột nhiên yên tỉnh lạ thường.

Thì ra bọn họ thật sự là người yêu của nhau, thế mà anh lại quên mất cô?

Nhưng mà, tại sao Giản Thần Hi lại biến thành bạn gái của anh?

Lục Niệm Ca nghĩ tới đây, lập tức cầm điện thoại lên, gọi trở lại.

“Lục tiên sinh, anh thấy hình không?”

Lục Niệm Ca nuốt nước miếng một cái, “Ừ.” Một tiếng, sau đó mới bổ sung: “Thấy được.”

“Lục tiên sinh, qua sự điều tra của tôi, khi Lăng tiểu thư học đại học X cùng Lục Tiên sinh là một đôi tình nhân, nhưng mà một năm trước, Lục tiên sinh cùng Lăng tiểu thư đã chia tay.”

Lục Niệm Ca cau mày: “Một năm trước chia tay?”

Vậy tại sao trước đây không lâu cô gái kia lại xuất hiên trước mặt anh?

“Đúng vậy, tôi đã hỏi thăm một số sinh viên ở Đại học X, nói Lăng tiểu thư ở quầy rượu làm giúp đỡ xã giao, cũng chính khi đó Lục tiên sinh cùng Lăng tiểu thư chia tay. Lục tiên sinh, bây giờ tôi sẽ gởi cho anh một số rấm hình, anh nhìn xem.”

Lục Niệm Ca đáp một tiếng, liền nhìn về phía máy vi tính, nhìn thấy một căn phòng sa hoa trụy lạc, Lăng Mạt Mạt nghiêng ngã tựa vào trong ngực một người đàn ông, nụ cười tùy ý.

Thấy những hình này, trong lúc bất chợt đại não Lục Niệm Ca nổ tung.

Anh cũng không nghe rõ trong điện thoại đối phương nói những gì, trong đầu của anh, hiện lên một hình ảnh.

“Ai vậy, tiểu Hi?”

Không có ai trả lời.

Anh liền lười biến rời khỏi giường, tùy ý lượm quần áo, mặc vào đơn giản, sau đó đi ra ngoài.

Ngay sau đó, vẻ mặt của anh nhanh chóng ngưng trệ.

Có hai người đứng ngoàn cửa, một người đang cầm cái khăn tùy ý che thân thể là Giản Thần Hi, một người mặc đầm màu trắng cột tóc đuôi ngựa là Lăng Mạt Mạt.

Sắc mặt của anh lập tức trở nên tái nhợt, nhìn Lăng Mạt Mạt đứng ở nơi đó, há miệng, cả người cứng ngắc vô cùng.

Đôi mắt to của Lăng Mạt Mạt đảo quanh hai người, sau đó hiện đầy nước mắt, không hề nói gì, xoay người liền chạy ra ngoài.

Lúc này anh mới hoàn hồn, kêu một câu: “Mạt Mạt!”

Vẻ mặt hốt hoảng giống như mất đi toàn bộ thế giới, vội vội vàng vàng muốn chạy ra ngoài.

Vậy mà, đột nhiên Giản Thần Hi ở giữa vươn tay, ngăn cản anh.

Anh nghĩ cũng không nghĩ liền đẩy Giản Thần Hi ra, giọng điệu run rẩy giận dữ: “Cút ngay!”

Anh ôm một bó hoa hồng to, sắc mặt tái nhợt đứng dưới lầu kí túc xã nữ Đại học X.

Chờ từ sáng sớm đến gần tối, cô gái kia từ đầu đến cuối không có xuất hiện.

Vẻ mặt của anh nhợt nhạt, bóng dáng cô đơn

Phòng cà phê.

Khi anh đến, Giản Thần Hi đã ngồi ở đó.

Anh ngồi xuống, Giản Thần Hi liền nở nụ cười ấm áp với anh: “Em đã gọi cà phê anh thích nhất, chắc lập tức sẽ mang lên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.