Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 328: Đầu bạc răng long, cá quay về nước (8)



Bạc Sủng Nhi giống như là nhà phê bình nói: “Phong cách cũng rất được, ừ, rất thanh nhã, chỉ là, A Thánh, không thích hợp với anh.” --

Tần Thánh cười hì hì quay đầu lại, “Thế nào, tiểu Sủng Nhi? Em ghen sao?”

“Nằm mơ đi, anh!” Bạc SỦng Nhi hừ một tiếng, cầm ví tiền trong tay ném lên mặt Tần Thánh một cái.

Tần Thánh ngược lại không có né tránh, rõ ràng bị đánh, lại cười vô cùng sáng lạng, ánh mắt hoa đào lại sáng lấp lánh nhìn chằm chằm nhân viên thu ngân, chỉ chỉ Lăng Mạt Mạt, nhỏ giọng hỏi: “Này, cô gái kia sao vậy?”

“Muốn thử một ít bộ đồ số lượng có hạn, giá trị 37 vạn, trên thế giới chỉ có một bộ, bình thường không phải người hiển hách, thì không thể mặc thử.” Nhân viên thu ngân cung kính trả lời Tần Thánh, nhưng rõ ràng giọng nói mang theo một chút xem thường.

Tần Thánh gật đầu cười, một bộ bừng tỉnh hiểu ra , âm điệu nhẹ nhàng dịu dàng nói: “A, hoá ra là như vậy”

Vừa nói xong, anh ta dựa vào quầy thu tiền, mở trừng hai mắt nhìn nhân viên thu ngân, ngoắc ngoắc ngón tay, trong nhay mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của nhân viên thu ngân đỏ bừng, liền dựa đầu tới, Tần Thánh xấu xa thổi một hơi bên tai nhân viên thu ngân, thân thể cô nhân viên thu ngân run lên.

Bạc Sủng Nhi đứng ở một bên vẻ mặt bình tĩnh, bộ dạng việc không liên quan đến mình.

Tần Thánh quơ quơ thẻ trong tay mình, nhẹ giọng nói: “Cô cảm thấy tôi có tiền chưa?”

Nhân viên thu ngân lập tức gật đầu một cái, cái này còn cần hỏi sao? Đứng ở trước mặt cô, là thiếu gia Tần Thánh của tập đoàn Bạc Đế, một là tiểu thư cô chú nhỏ của tập đoàn Bạc Đế, nếu như bọn họ không có tiền, còn ai có tiền trên cái thế giới này?

Tần Thánh bộc lộ vẻ mặt hớn hở, nhẹ giọng nói: “Vậy nể tình tôi, đẻ vị tiểu thư kia mặc thử bộ đồ đó, sao hả?”

Nhân viên thu ngân hơi ngẩn người, mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức xoay người, để cho người ta đi cầm bộ đồ cho Lăng Mạt Mạt mặc thử.

Lúc Tần Thánh và nhân viên thu ngân nói chuyện, đã đè nén giọng rất thấp, căn bản là Lăng Mạt Mạt không có nghe rõ, vốn định rời đi, bây giờ lại bị người ta ngăn lại, nói muốn cho cô mặc thử, cô vốn có cốt khí nói không muốn, nhưng lại thật thích bộ đồ kia, cho nên liền đi vào phòng thử quần áo mặc thử.

Lúc Lăng Mạt Mạt đi ra, xung quanh an tĩnh.

Cô vốn xinh đẹp, vóc người cũng tốt, chiếc đầm ngắn màu đỏ ở trên người cô, càng làm nổi bật làn da trắng nõn mịn màng, đứng ở trước gương, khẽ nhếch môi, liền giống như một đóa hoa linh động, mê chết người.

Ngay cả Bácungr Nhi có gien cực kỳ tốt cũng không nhịn được nhìn lâu một chút.

Tần Thánh chống cằm nhìn một chút, sau đó hài lòng nghiêng đầu, thừa dịp Lăng Mạt Mạt không để ý, quay về phía nhân viên thu ngân nói: “Bộ đồ này chỉ bán cho cô gái kia, nhớ cứ để cho cô ấy mặc đi.”

Tần Thánh dừng một chút, đảo tròn mắt, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hỏi: “Biết Lý Tình Thâm không?”

Nhân viên thu ngân không ngừng gật đầu một cái.

Tần Thánh hài lòng tiếp tục mở miệng: “Ừ, biết là tốt rồi. Sau đó cứ amng hóa đơn đến tầng chót công ty, để Lý Tình Thâm ký.”

Nhân viên thu ngân trợn to hai mắt, vẻ mặt không tin nhìn Tần thánh, rốt cuộc cô gái kia là ai, cô ấy mua quần áo, lại muốn Lý Tình Thâm ký đơn?

Hình như Tần Thánh cực kỳ hài lòng thấy được kết quả của mình, huýt sáo một cái, liền xoay người cầm đồ mà Bạc SỦng Nhi mua lên, ôm lấy hông Bạc Sủng Nhi, đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.