Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 335: Tỏ tình cũng có thể là vĩnh biệt (5)



Lăng Mạt Mạt nhìn chằm chằm vào mắt của Giản Thần Hi, từng chữ từng chữ nói: “Đêm hôm đó, ở vườn hoa nhỏ của Hoàng Cung, tôi nói đã đủ rõ ràng rồi!”

“Cô đã không nghe rõ, bây giờ tôi nói với cô một lần, là bản thân tôi đi ra ngoài giải khuây, Lục Niệm Ca đi theo ra ngoài, tôi nói rồi tôi không có một chút hứng thú nào với anh ta, chính là không có một chút hứng thú, Giản Thần Hi, cô yêu Lục Niệm Ca, cô cảm thấy anh ta tốt, chưa chắc bây giờ tôi đã giống như cô cảm thấy anh ta tốt!”

“Về phần trẹo chân, đó là do tôi không thích nhìn thấy anh ta, giả bộ phóng khoáng, kết quả chữa tốt thành xấu, chính Lục Niệm Ca phải quỳ xuống trước mặt tôi lấy lòng, không liên quan gì đến tôi!”

“Anh ta chạy đến cửa biệt thự của Lý Tình Thâm đợi tôi ba ngày ba đêm, cũng không liên quan gì tới tôi, làm sao tôi biết anh ta lại nảy ra cái bệnh điên kia, năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt tôi!”

Lăng Mạt Mạt thừa nhận, là cô cố ý muốn nói cho Giản Thần Hi nghe, nhờ đó đả kích cô ta!

“Tôi đã sớm nói, cướp được không gọi là có bản lĩnh, giữ được mới thật sự là có bản lĩnh!”

“Nếu không có bản lĩnh này, cũng đừng oán hận người khác!”

“Nói cách khác, Giản Thần Hi, thù hận của tôi đối với cô, chẳng có chút liên quan gì với Lục Niệm Ca, cô đối với tôi như thế nào, lòng dạ cô biết rõ!”

“Thật ra thì, Giản Thần Hi, lòng dạ của cô người nào cũng biết, là Lục Niệm Ca quấy rầy tôi không rời, chứ không phải tôi bám víu Lục Niệm Ca không tha!”

Lăng Mạt Mạt nói xong, cả người càng lúc càng bình thản lại, đáy mắt đen láy, lóe lên một tầng ánh sáng bén nhọn, nhìn Giản Thần Hi, mím môi, tiếp tục nhẹ giọng nói: “Cho nên, Giản Thần Hi, Lục Niệm Ca chia tay với cô, chẳng liên quan gì tới tôi, chỉ có thể nói, cô thật đáng thương, yêu lâu như vậy, hao phí tâm cơ lâu như vậy, vẫn là không có bản lĩnh cướp được trái tim của anh ta.”

Lời như vậy, nói ra từ trong miệng người khác, cũng sẽ không khiến Giản Thần Hi cảm thấy có nhiều châm chọc.

Nhưng mà vẫn cứ là từ miệng Lăng Mạt Mạt ra ngoài.

Khiến cho cả người cô ta hoàn toàn bị đánh bại.

Mà còn là thảm bại đến nơi đến chốn.

Đáy lòng của cô ta không phải là chưa từng nghĩ tới, thật ra thì không liên quan tới Lăng Mạt Mạt, đơn giản là bởi vì Lục Niệm Ca căn bản không yêu cô ta.

Nhưng mà, chân tướng như vậy, cô ta bị đả kích, xa xa là Lăng Mạt Mạt điềm đạm đáng yêu đi tới quyến rũ Lục Niệm Ca!d'đ/l@q;đ

Cho nên, cô ta thà rằng lựa chọn Lăng Mạt Mạt quyến rũ Lục Niệm Ca, dẫn đến chân tướng sự việc là Lục Niệm Ca tự mình nói chia tay với cô ta!

“Giản Thần Hi, thật ra thì tôi rất cảm kích cô, có một câu nói rất hay, có thể cướp đi người yêu không gọi là người yêu, lúc yêu bị người cướp đi, dù sao cũng tốt hơn sau khi kết hôn bị người cướp mất.”

“Cẩn thận nghĩ lại, thật là đáng thương cho Giản Thần Hi, tôi thậm chí đã hoài nghi, cái người này cố chấp như vậy, là thật sự yêu Lục Niệm Ca sao? Là xuất phát từ tình yêu, hay còn xuất phát từ sự không cam lòng cô xem cô, so sánh với tôi, so đến cuối cùng, cũng không có cái gì sánh bằng tôi!”

Sắc mặt của Giản Thần Hi dần dần trở nên có chút rối loạn, bị người chọc trúng nhược điểm thảm hại, bị người vạch trần vết sẹo tức giận lại chồng chất lên, cánh môi cô ta run rẩy, nói với Lăng Mạt Mạt: “Cô câm miệng! Lăng Mạt Mạt, tôi cho cô biết, đừng tưởng rằng cô thắng mấy lần, là có thể thực sự thắng được tôi, tôi nhất định sẽ hạ cô xuống! Nhất định!”

“Giản Thần Hi, cô nhìn cô xem, bây giờ cô là bộ dạng gì? Cô cảm thấy cô còn tư cách gì để so sánh với tôi?” Giọng điệu của Lăng Mạt Mạt rất nhẹ, nhẹ đến độ người con gái tức giận nghiến răng nghiến lợi trở thành xấu hổ, nghĩ cũng không nghĩ liền vươn tay, đánh một cái trên mặt Lăng Mạt Mạt.

Lăng Mạt Mạt theo bản năng nhắm hai mắt lại, ngay lúc bàn tay Giản Thần Hi sắp chạm đến gò má của Lăng Mạt Mạt, cổ tay của cô ta lại bị người hung bạo nắm lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.