Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 373: Nước rất lạnh, để tôi đi (3)



Biết rất rõ đó chỉ là một trùng hợp, nhưng mà không biết vì sao Lăng Mạt Mạtvẫn cảm thấy tốc độ tim đập của mình không tự chủ được có chút tăng nhanh, thậm chí còn vô cùng hôi hộp.

Lăng Mạt Mạt lại không dám tới nhìn Lý Tình Thâm dù chỉ một cái, chỉ là yên lặng ngồi ở một bên.

Thật vất vả thuyền của bọn họ mới đến được trước cửa tiệm rượu, Lý Tình Thâm bước chân dẫn đầu đứng lên trước mọi người, tư thái ung dung bước xuống thuyền.

Lăng Mạt Mạt đi phía sau cùng, thời điểm lên bờ thuyền có chút không ổn, thân thể Lăng Mạt Mạt nhẹ nhàng chao đảo một cái, nhỏ giọng hét lên một tiếng, cả người chúi về phái trước.

Lý Tình Thâm nghe thấy tiếng cô hét lên thất thường thì liền lập tức xoay người, sau đó thân thể của cô dường như lập tức liền sà vào lồng ngực của anh, bị cô đụng không quá dùng sức nhưng mà anh lại cố tình làm như cảm thấy giống như có một khối thiên thạch rơi xuống vậy, bên trong chỗ sâu nhất lồng ngực anh đụng phải một khối mềm mại, khối mềm đó khiến anh run lẩy bẩy, dù qua một hồi lâu anh cũng là đều không thể bình tĩnh.

Lăng Mạt Mạt cố gắng đứng vững lại thân thể, rất nhanh tự chui ra từ trong ngực Lý Tình Thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng khác thường.

Lý Tình Thâmnhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng phác phác của Lăng Mạt Mạt, thực sự là cực kỳ mê người, không nhịn được có chút thất thần.

Lăng Mạt Mạt không dám nhìn thẳng vào Lý Tình Thâm, chẳng qua là cô cảm thấy anh đang chậm chạp đứng tại chỗ không chịu nhúc nhích, liền không nhịn được lên tiếng, lẩm bẩm nhắc nhở: “Thầy à.”

Lý Tình Thâm nghe âm thanh giọng nói của cô thì đáy mắt mới giật mình bắt đầu xuất hiện từng điểm từng điểm có tiêu cự, lúc này anh mới ý thức được mình sai lầm, liền nhẹ nhàng ho khan một cái nhỏ giọng nói, nhìn anh như vậy thì trong đáy mắt cô mang theo một tia cười, ở lúc Lăng Mạt Mạtngẩng đầu lên, đáy mắt anh đã khôi phục lại một mảnh yên tĩnh, xoay người, hướng trên bậc thang mà bước đi, đằng sau vọng lại một giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát: “Cẩn thận bậc thang một chút.”

Âm thanh của anh cùng với bình thường cũng không có cái gì khác nhau, nhưng là, loáng thoáng lại dường nhưu ẩn chứa thêm vào đó một cảm giác khác thường, khiến Lăng Mạt Mạt có chút hơi hốt hoảng gật đầu một cái, sau đó mới nhanh chóng sải bước đi theo phái sau.

Không biết có phải là bởi vì cái đó hay không, không tính là hôn rồi, lại coi như là hôn thì cũng đâu có tác dụng gì, vừa nghĩ tới hoạt động thì lúc ăn cơm tối Lăng Mạt Mạt cực kỳ khéo léo và an tĩnh, không những thế mà còn trước sau như một ngồi ở bên cạnh Lý Tình Thâm, nhưng là, lại ít linh động như ngày thường mà chỉ ngoan ngoãn và quy củ ngồi ở chỗ đó ăn cơm.

Thật ra thì, gặp mătvào đến chỗ này cũng coi như là kết thúc rồi, ở còn có một cảnh trong nước, đó chính là Tây Tạng, vậy mà, ngại vì hoàn cảnh đặc biệt của Tây Tạng, cho nên đã quyết định đi về nghỉ một chút.

Nhưng mà lần này đi ra ngoài, đã lập tức làm mất gần hai tháng trời, tất cả mọi người ở xa quê khi kết thúc dều đã có thể trở về nước, vậy nên tất cả nhân viên làm việc cũng cực kỳ kích động cùng hưng phấn, đảo qua mấy ngày nay bôn ba cùng mệt mỏi, giờ đây cùng nhau ngồi cùng một chỗ bàn luận về đủ thứ chuyện viễn vông về trên trời dưới đất, hôm nay thu hoạch được gì, cô diễn viên ấy ra làm sao, sóng gió showbiz gần đây, anh chàng ca sĩ này, cặp đôi diễn viên nọ...

Thật ra thì ra ngoài lâu như vậy, Lăng Mạt Mạt cũng có chút nhớ nhung thành phố X, côvốn là bởi vì buổi chiều đang thở dài, trong lúc bất chợt nghe mọi người nói chuyện rôm rả như vậy thì cô bỗng nghĩ đến ngày mai đã có thể trở về nước, trong lòng cũng lập tức xuất hiện hăng hái cùng tinh thần phấn chấn, lập tức cùng mọi người uống một chútrượu, hàn huyên một ítchuyện đơn giản hằng ngày.

Lúc đang ăn dở bữa cơm thì điện thoại của Lý Tình Thâm bất chợt vang lên.

Lý Tình Thâm đứng lên, đi tới một góc nhận điện thoại, lúc trở lại lần nữa, vẻ mặt đã lộ ra một vẻ kích động không thế giấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.