Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 390: Nước quá lạnh, để tôi đi (20)



“Tịch Giản Cận? Anh ta trở lại?” Lý Tình Thâm hơi kinh ngạc hỏi lại một câu, sau đó nghĩ lại kể từ khi Tịch Giản Cận rời khỏi thành phố X, Bạc Sủng Nhi hoàn toàn thay đổi,đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc người đàn ông đó cũng trở về, cũng làm khó Bạc Sủng Nhi sống chết không tha sinh nhật của anh ở tập đoàn Bạc Đế, bất kể là Tô Thần hay Tần Thánh, hay là anh Lý Tình Thâm, đối với cô gái Bạc Sủng Nhi này từ trước đến nay đều là muốn gì được lấy. Cho nên, Lý Tình Thâm tự nhiên sẽ không cự tuyệt, dứt khoát gật đầu một cái, nói một chữ: “Được.”

Tô Thần nghe được chữ này, thở phào nhẹ nhõm, thuyết phục Lý Tình Thâm là nhiệm vụ vẻ vang nhưng Bạc Sủng Nhi lại phái Tần Thánh làm, vậy mà Tần Thánh lại làm được khiến anh ta nợ cậu ta một nhân tình, bức anh ta đến thuyết phục Lý Tình Thâm bây giờ xem ra Lý Tình Thâm sảng khoái đồng ý như vậy, anh ta càng nhanh chóng kiên định, để tránh Lý Tình Thâm sau đó đổi ý: “Vậy được, địa điểm chúng ta chọn ở Hoàng Cung, một buổi liên hoan nhỏ.”

“Ừ” Lý Tình Thâm nói xong, nhẹ nhàng liếc nhìn Lăng Mạt Mạt một cái, mới nhanh chóng mở miệng, ngăn cản Tô Thần muốn cúp điện thoại: “Ngày hôm đó, có thể có một người bạn của tôi sẽ đến.”

Tô Thần ngẩn người, bạn của Lý Tình Thâm?

Ở thành phố X? Là ai, sao anh ta không biết?

Tô Thần hồ nghi “ồ” một tiếng, sau đó trong đầu bất chợt lóe lên một tia sáng, cuối cùng lại bát quái “ồ” một tiếng nữa, âm thanh lần này có chút kéo dài: “Tôi biết là ai rồi! Đó là học sinh của anh, Lăng Mạt Mạt, đúng không?”

Lý Tình Thâm theo bản năng nhìn Lăng Mạt Mạt một cái. Còn chưa mở miệng nói chuyện, âm thanh của Tô Thần trong điện thoại lại hô hô vang lên một lần nữa: “Thế nào, đã nắm chắc rồi? Muốn giới thiệu cho chúng tôi biết rồi hả? Được a, Lý Tình Thâm, tôi quả thật đánh giá thấp anh rồi, sau khi quay một chuyến MTV trở về, thì nước chảy thành sông! Xem ra anh rất có thiên phú đấy, không cần thầy dạy cũng biết!”

Lý Tình Thâm nhẹ ho khan một tiếng giọng nói nhạt nhạt: “ Đừng nói lung tung, không như anh nghĩ đâu!”

“Không đúng?” Tô Thần càng kích động: “Lẽ nào anh còn chưa giải quyết? Lý Tình Thâm, uổng phí tôi vừa rồi còn khen anh, hóa ra anh còn chưa nắm chắc? Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi”

“Được rồi, tôi đưa học sinh về nhà trước, đợi lát nữa chúng ta gặp mặt nói chuyện nhé.” Lý Tình Thâm cắt đứt lời nói của Tô Thần, ngay sau đó cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại Lý Tình Thâm hơi trầm tư, nghĩ Lăng Mạt Mạt muốn mời mình ăn cơm, mà ngày kia vừa đúng sinh nhật của mình, không bằng nhân cơ hội này, để cô cùng với mình trải qua một sinh nhật.

Lý Tình Thâm muốn trực tiếp mời Lăng Mạt Mạt, mấy lần định mở to miệng, nhưng lại không biết nói như thế nào, cuối cùng anh nghĩ ra một câu mới bình thản nói: “tối nay có chút việc, không thể ăn cơm rồi, mà gần đây em cũng rất mệt, trước tiên về nhà tắm rửa, nghỉ ngơi cho thật khỏe, còn chuyện ăn cơm, để đến tối ngày kia, có được không?”

Lý Tình Thâm vừa nói, vừa nghiêng đầu, nhìn Lăng Mạt Mạt, đáy mắt anh thoáng hiện một tia chờ đợi mong manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.