Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 399: Sinh nhật vui vẻ (9)



Du Dật quan sát Lý Tình Thâm một lúc, sau đó liền tà tà ngồi trên sô pha gần cửa sổ, lúc này Lý Tình Thâm mới chậm rãiquay đầu, nhìn thấy Du Dật, có thể là do không nói gì trong thời gian dài, nên âm thanh có chút khàn khàn: “Bọn họ đâu?”

Du Dật biết người Lý Tình Thâm hỏi chính là Tô Thần vàTần Thánh, lười biếng trả lời một câu: “Vẫn còn uống.”

Lý Tình Thâm kéo khóe môi, không nói gì.

Trên ban công yên lặng một hồi, Du Dật lại mở miệng, dứt khoát hỏi: “Cô ấy không tới, cậu ổn chứ?”

Lý Tình Thâm không có cảm xúc da động quá lớn, tà tà tựa vào cửa thủy tinh trong suốt, sau lưng chính là cảnh đêm thành phố X, khẽ vuốt cằm, nói: ”Không tồi.”

Du Dật nhìn gương mặt tuấn mĩ không thành thật của Lý Tình Thâm rất lâu, chậm rãi mở miệng: “Kì thật là không bằng tệ nhất, cho nên, tình huống này liền trở thành không tồi, đúng không?”

Tâm sự của Lý Tình Thâm bị Du Dật trực tiếp vạch trần như vậy, cũng không quá kích động, chỉ là nhẹ nhàng nhíu mày, nhưng không lên tiếng.

Du Dật nhìn Lý Tình Thâm im lặng không lên tiếng, ánh mắt đảo một vòng, bỗng nhiên lên tiếng, nói: “Tình Thâm, tôi có ý này”

“Hả?” Lý Tình Thâm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Du Dật.

Du Dật không nói gì.

Lý Tình Thâm dằn lại tính khí chờ nói.

Một hồi lâu, Du Dật hít sâu một hơi, dứt khoát nói: “Cậu đổi phụ nữ đi.”

“Tôi biết cậu thích Lăng Mạt Mạt rất lâu, nhất thời không bỏ được, nhưng mà trong chuyện tình cảm này, không phải chỉ cần cậu si tình là sẽ có kết qảu tốt, tôi coi cậu là bạn bè, tôi mới nói với cậu những lời này, tôi không đành lòng nhìn thanh xuân cùng vốn của cậuđều tiêu tốn trên người cô bé này, một năm một năm, ngày qua ngày, từ mười sáu tuổi đến hai mươi sáu tuổi, trong nháy mắt, cậu đã 27, thời gian trôi qua rất nhanh, cậu sẽ nhanh bước bào tuổi 30, sớm hay muộn cậu cũng muốn kết hôn sinh con, nếu như cô ấy vẫn không thích cậu...chẳng lẽ cậu cứ như vậy cả đời không lập gia đình sao?”

“Cho nên, Tình Thâm, đừng quẩn đi quẩn lại trên người cô ấy, nếu cô ấy thật sự vô tâm với cậu, cậu ở đây hao tổn mười năm, hai mươi năm, cũng không làm nên chuyện gì!”

Vẻ mặt Lý Tình Thâm rất hờ hững, giống như là không nghe Du Dật nói gì, xoay người lạnh nhạt đi tới trước bàn, rót một li nước, thong thả ung dung thổi thổi, uống một hớp, thủy chung trầm mặc.

“Nếu như cậu không muốn cứ như vậy kết thúc với cô ấy, cũng được, vậy thì lựa chọn một con đường khác đi. Thổ lộ với cô ấy!”

“Tôi biết rõ bây giờ đáy lòng cậu lo âu và rối rắm cái gì, không phải là sợ cô ấy và cậu ngay cả bạn bè cũng không thể làm, cậu sợ mất đi, nhưng mà ngộ nhỡ cô ấy sẽ tiếp nhậncậu thì sao? Tôi biết rõ, tỷ lệ như vậy không cao, nhưng tối thiểu sau khi cậu thổ lộ với cô ấy, liền đem phiền não cùng rối rắm ném cho cô ấy. Cô ấy muốn lẫn vào Làng Giải Trí, cô ấy muốn làm Ca Hậu, như vậy chỉ có thể túm lấy trên người của Lý Tình Thâm, cho nên có lẽ cô ấy sẽ vì tiền đồ của bản thân, giấc mộng của mình mà đồng ý làm bạn gái của cậu.”

Du Dật nói từng câu từng chữ đều cực kỳ có lý, Lý Tình Thâm không phải là không hiểu.

Du dật nhìn chằm chằm gương mặt an tĩnh không chút để ý của Lý Tình Thâm, cắn răng, giọng điệu mang theo vài phần dứt khoát cùng bén nhọn: “Cho nên, Tình Thâm, bây giờ cậu chỉ có hai con đường để đi, hoặc là thổ lộ, hoặc là buông tha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.