Rất nhanh, Lý Tình Thâm đã lái trở lại, Lăng Mạt Mạt ngồi lên xe, Lý Tình Thâm hỏi thăm Lăng Mạt Mạt muốn tới đâu ăn, Lăng Mạt Mạt suy nghĩ một chút, đã nói một địa điểm, Lý Tình Thâm nhanh chóng mở chỉ đường lên.
Chỗ ăn cơm, là một nhà hàng tây bên cạnh đại học X.
Lúc Lăng Mạt Mạt lên đại học thì thường xuyên đến ăn, nhưng kể từ khi thôi học đã lâu chưa có tới, vẫn rất nhớ nhung mùi vị ở đây, nghĩ thật lâu cũng không nghĩ tới sẽ mang Lý Tình Thâm đi nơi nào ăn, trong lúc bất chợt tối nay lại thoáng hiện nên địa điểm này, cảm thấy không tệ, cộng thêm anh lại luôn ở nước ngoài đọc sách, vì vậy liền dẫn qua.
Cái nhà hàng Tây này rất có phong cách, buổi tối đều là bữa tối dưới nến.
Lý Tình Thâm quan tâm lấy thịt bò bít tết ở trước mặt cô bưng đến trước mặt mình, đều đâcắt thịt bò bít tết đâu vào đấy, rồi đưa trả lại cho Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt cúi đầu xem xét, phát hiện những miếng thịt bò kia được cắt ngay ngắn.
Lăng Mạt Mạt cầm nĩa, vừa ăn, vừa nhìn người đàn ông đối diện vừa ưu nhã cắt thịt bò bít tết vừa chạm rãi ăn.
Dưới ánh nến, đối diện với người đàn ông có bộ dạng anh tuấn, lúc anh cắt thịt bò bít tết, mi mắt rủ xuống, lông mi thật dài tạo thành một cảnh xinh đẹp, sau đó anh chậm rãi xiên thịt bò, từ từ đưa vào trong miệng, bình tĩnh nhai.
Lăng Mạt Mạt chưa từng thấy qua một người ăn cơm, thế nhưng ăn giống như một bức họa.
Cảnh tượng rất đẹp rất đẹp.
Ăn cơm xong, Lý Tình Thâm đưa Lăng Mạt Mạt về nhà.
Dừng ở cửa chung cư, Lăng Mạt Mạt nói tiếng gặp lại, liền đẩy cửa xe đi xuống, Lý Tình Thâm lại cũng xuống xe theo.
Anh với Lăng Mạt Mạt đi tới một đoạn cánh cử chung cư.
Hôm nay Lăng Mạt Mạt đi giày cao gót buộc dây, dây giày dễ ràng bị tuột, khi Lăng Mạt Mạt sắp đến dưới khu nhà, Lăng Mạt Mạt phát hiện dây giày tuột ra, liền cong người muốn cúi xuống buộc.
Nhưng thân thể mới cúi xuống một nửa, Lý Tình Thâm cũng đã ngồi ngồi xổm xuống.
Anh cao lớn, mặc dù ngồi cạnh, độ cao vẫn còn có thể đến hông của Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt nửa khom người, nhìn Lý Tình Thâm nghiêm túc buộc dây giàu cho mình, vẻ mặt cả người cô thì trở nên có chút cứng ngắc.
Rõ ràng trái tim nhảy lên với tốc độ mau.
Bởi vì là mùa thu, cô đi tất chân, nhưng lúc ngón tay Lý Tình Thâm vô ý chạm qua cổ chân, thậm chí cô có một loại cảm giác điện giật tê tê.
Lăng Mạt Mạt há miệng, muốn nói theo bản năng: “Để tự em.”
Nhưng lời cũng không kịp nói, Lý Tình Thâm lại hết sức tự nhiên buộc dây cho cô, buộc ra một chiếc nơ bướm xinh đẹp.
Lý Tình Thâm đứng lên, quay về phía Lăng Mạt Mạt cười, âm điệu bình tĩnh: “Lên đi, sớm nghỉ ngơi một chút.”
Lăng Mạt Mạt gật đầu một cái, xoay người, đi vào cầu thang.
Lý Tình Thâm đứng ở dưới đèn đường, canh chừng bóng dáng của cô đi xa từng chút từng chút, khóe môi không tự chủ được cong lên.
Lăng Mạt Mạt đi hai bước, bất chợt ngừng bước chân, lòng Lý Tình Thâm cũng run lên theo, sau đó thấy cô gái xoay người, anh liền mở miệng theo bản năng, hỏi: “Rơi thứ gì sao?”
Lăng Mạt Mạt lắc đầu một cái, lại nói một câu: “Thầy, anh chờ em một chút! Em lập tức xuống ngay!”
Lý Tình Thâm sững sờ, liền nhìn thấy cô gái vội vã xông vào thang máy, anh kiên nhẫn đứng ở nơi đó, ngấc đầu lên, lặng lẽ đếm thời gian, sau đó khi đếm tới 20, ánh đèn trong nhà cô sáng lên, sau đó liền nhìn thấy bóng người đung đưa.