Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 451: Đại thần thích cô (1)



Sau đó lại nhíu nhíu mày với Lăng Mạt Mạt, bày ra một dáng vẻ hồ nghi. Lăng Mạt Mạt ngây thơ cho là Lý Tình Thâm thật không hiểu mình nói gì, bèn mở to miệng, thả cậm tốc độ, quay sang Lý Tình Thâm nói lại một lần nữa.

Lý Tình Thâm lại làm với cô bằng một dấu xuỵt, sau đó âm thanh của đạo diễn lại truyền vào: “Chúng tôi cảm thấy thêm vào một đoạn kịch tình, khiến nữ chính một mình cô đơn ở trong thành phố, ước muốn mình được gả cho nam chính, lời như vậy, càng làm nổi bật cái loại cảm giác thê mỹ. Kịch bản gốc tôi đã in đặt ở trên bàn sách của ngài, trước tiên ngài nên xem qua một chút. Tôi mới vừa nhận được điện thoại, có chút việc khác, nên đành cáo từ trước.”

Lăng Mạt Mạt thấy Lý Tình Thâm không chú ý đến mình, bèn tự động bắt đầu giãy giụa, thân thể Lý Tình Thâm hơi trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt ánh mắt có chút đỏ, giọng anh khàn khàn nói với đạo diễn ở ngoài cửa một chữ: “Được!” sau đó giống như là cố ý, đột nhiên trong khoảnh khắc nhích thân thể dựa sát về phía trước.

Lăng Mạt Mạt chân trần hơi nghiêng dựa lên kính, đầu nhỏ miễn cưỡng đến trước ngực Lý Tình Thâm, khoảng cách của hai người mới vừa rồi vốn đã rất gần, hiện tại người đàn ông này lơ đãng tiến lên một bước về phía trước, lồng ngực rắn chắc mà lại tinh tế tỉ mỉ của người đàn ông suýt chút nữa thì không dán vào môi trên của Lăng Mạt Mạt

Lăng Mạt Mạt không có bất kỳ cảm nhận nào, cảm thấy môi trên của mình lây dính chút nóng bỏng, cô mở to hai mắt nhìn lồng ngực có co dãn đang gần trong gang tấc, đáy mắt cô thoáng hiện một tầng rung động, đầu trống vào kính, nhưng không cách nào chuyển động, theo bản năng mở miệng muốn nói, đầu lưỡi lại không cẩn thận chạm vào da của anh, chọc cho thẩn thể của hai người cùng run rẩy kịch liệt, Lăng Mạt Mạt bèn ngoan ngoãn im lặng, cũng không dám chuyển động thêm chút nào nữa.

Lúc này, ở ngoài cửa đạo diễn nói: “hẹn gặp lại” rồi rời đi.

Đáy mắt Lý Tình Thâm giống như có một ngọn lửa thiêu đốt, nóng khác thường, anh đợi cho đạo diễn đi khỏi phòng của mình, mới chậm rãi từng chút, từng chút cách xa Lăng Mạt Mạt, dáng vẻ anh vô tội nhìn Lăng Mạt Mạt chớp chớp mắt, giọng nói hấp dẫn, biết rõ còn hỏi: “ Mới vừa rồi em nói cái gì?”

Lăng Mạt Mạt cứng ngắc lắc đầu một cái, tốc độ trái tim đập nhanh có chút không thể thích ứng,thậm chí cô không tự chủ mở to miệng, bắt đầu thở.

Động tác của cô có bao đáng yêu, khiến cho Lý Tình Thâm nhìn có chút nhập thần, ánh mắt yên ổn bất động trên gương mặt của cô, thật lâu thật lâu, anh mới mở miệng nói: “Em thật đáng yêu”

Lăng Mạt Mạt chưa bình tĩnh trở lại trong đầu lại một lần nữa nổ tung một mảng trống rỗng, thậm chí cô không nghĩ tới trong lời nói cuả Lý Tình thâm rốt cuộc có cất giấu hàm chứa ý gì, hốt hoảng đẩy Lý Tình Thâm ra, tùy tiện nói một câu: “ Thầy giáo em về phòng trước.”

Sau đó vội vàng chạy thục mạng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.