Mặc dù tuổi tác bà chủ nhà không nhỏ, nhưng mà nhìn thấy Lý Tình Thâm đẹp trai như vậy, vẫn nhịn không được nổi lên háo sắc, đôi mắt thoáng qua niềm cực kỳ hâm mộ, nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm, từ trên xuống dưới trong trong ngoài ngoài một lúc thật lâu, mắt cũng không chớp một cái, cũng may Lý Tình Thâm đã quen bị nhìn chằm chằm như vậy, vẻ mặt vẫn có thể duy trì không thay đổi chút nào.
Từ nơi bà chủ nhà rời đi, Lý Tình Thâm giơ cổ tay lên nhìn thời gian, còn sớm, liền nói với Lăng Mạt Mạt: “Đi siêu thị một chuyến đi.”
Lăng Mạt Mạt cho rằng anh muốn mua đồ đạc, gật đầu, nói: “Được.”
Vì thế hai người liền đi xuống lầu, tới siêu thị trong một khu chung cư gần đây, sau khi Lý Tình Thâm đi vào, chọn chọn lựa lựa thật lâu, sau đó xách rất nhiều thứ gì đó, thanh toán, mang theo Lăng Mạt Mạt tiếp tục đi về chung cư.
Ánh trăng, ánh sao, cộng thêm ánh đèn ở chung cư, chiếu lên toàn bộ thế giới đẹp như ảo giác.
Hai người cực kỳ yên lặng, vai kề vai tiêu sái, bọn họ dựa hơi gần, trên đường khi Lăng Mạt Mạt cầm điện thoại xem thời gian, một lần không cẩn thận tay đụng phải tay Lý Tình Thâm.
Thân thể hai người đều nhẹ nhàng run rẩy, Lý Tình Thâm nghiêng đầu, ngay dưới một màn ánh sáng rực rỡ, chăm chú nhìn sườn mặt cô, nhìn rất lâu, sau đó đưa thứ gì đó cầm trong tay cho Lăng Mạt Mạt, bỗng mở miệng nói: “Những thứ này cho em, để ở một chỗ, đề phòng bất kỳ tình huống nào.”
Lăng Mạt Mạt nhận lấy, sau khi mở ra, phát hiện bên trong đều là một chút đồ dùng sinh hoạt vặt vãnh, đáy lòng có chút ấm áp, ngẩng đầu lên, cười khúc khích với Lý Tình Thâm.
Nụ cười của cô cực kỳ sinh động, đáy mắt rõ ràng sáng lên, Lý Tình Thâm ở trong đêm khuya mọi loại âm thanh đều yên tĩnh, dừng ở gương mặt đẹp đẽ của cô, nhịn không được nhếch môi lặng lẽ cười.d;đ/l@q;đ
Cô không nói gì.
Anh cũng không nói chuyện.
Hai người yên lặng đứng một lúc, anh đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, hơi dừng một chút, mới khẽ mở môi mỏng, trong giọng nói rõ ràng nhàn nhạt, mang theo sự dịu dàng trầm thấp: “Lên đi.”
Một lúc lâu sau Lăng Mạt Mạt mới gật đầu, mang theo đồ đạc nặng trịch, xoay người lên lầu.
Lý Tình Thâm nhìn bóng dáng cô dần dần biến mất, đứng thẳng một lúc lâu, mới xoay người lên xe, rời đi.
Lăng Mạt Mạt về đến nhà ngâm nước tắm một cái, tùy tiện dùng khăn tắm quấn lấy thân thể, sau đó cầm khăn lông quấn tóc lại, đi ra từ phòng tắm.
Cầm điện thoại di động, trước tiên xem Weibo một chút, thấy có người đăng một cái Weibo, nói: Dùng lời đơn giản nhất để thổ lộ với một người.
Lăng Mạt Mạt mở ra xem trả lời của mọi người, phát hiện đáp án, anh yêu em chiếm đa số, còn có rất nhiều cả đời yêu em, yêu em một đời, nắm tay cả đời bên nhau đến già, vân vân các thứ, số lượng từ cũng không ít, mặc dù rất thường dùng những lời yêu thương cực kỳ êm tai, lại cảm thấy không đủ hay, vì thế Lăng Mạt Mạt tâm huyết dâng trào, lập tức gửi cho Enson câu nói “Dùng lời đơn giản nhất để thổ lộ với một người” kia.
Thật lâu sau Enson mới trả lời cô, chỉ có một chữ đơn giản nhất. [Người.]
Lăng Mạt Mạt nhíu mày, người?
Đây là ý gì?
Nghĩ mãi không thông ý nghĩa, liền cong môi, trả lời Enson: [Người? Trong đây là thổ lộ?]
Lần này Enson trả lời cực kỳ nhanh, nói: [Không phải muốn đơn giản nhất sao? Đây là thổ lộ đơn giản nhất đấy!]
[Giải nghĩa thế nào?] Lăng Mạt Mạt nhân tiện thêm một vẻ mặt nghi vấn.