Chỉ có như vậy, tên cô gái Trần Uyển Như kia, làm vật hy sinh mới đáng giá!
Ánh mắt Lý Tình Thâm nhất thời trở nên có chút sắc bén mà nghiêm túc: "Đương nhiên, mặc kệ chân tướng rốt cuộc là như thế nào, Lăng Mạt Mạt, tất cả tiền đặt cược công ty ES đều đã ở trên thân em, cho nên không riêng gì vì em mà còn là công ty, bây giờ không phải lúc em hành động theo cảm tính! Không nên không cẩn thận, hủy diệt mình!"
Lăng Mạt Mạt nghe nói như vậy, thì cảm thấy đáy lòng truyền đến ray rứt, cô làm nũng cầu xin anh như vậy, anh thờ ơ thì thôi, vậy mà còn nghi ngờ Trần Uyển Như?
Làm sao anh có thể lãnh huyết vô tình như vậy?
Có phải hay không gần đây Lý Tình Thâm rất tốt với cô, cho nên cô căn bản đã quên anh là một người bạc tình nhạt nhẽo như thế nào?
Lăng Mạt Mạt nhìn khuông mặt khuynh thành gần trong gang tấc, đột nhiên trở nên có chút thất vọng.
Lý Tình Thâm hơi nheo mắt lại nhìn lăng Mạt Mạt, như muốn từ trong nét mặt của cô nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô.
Anh biết này cô gái này có bao nhiêu cố chấp, chuyện nhận định không cách nào sửa đổi, bất luận anh tốn bao nhiêu võ mồm, cô cũng sẽ không tin tưởng tất cả là một tuồng kịch Trần Uyển Như tự biên tự diễn.
Anh cũng biết bây giờ trong lòng cô gái này có bao nhiêu bất mãn với anh, nhưng cuối cùng có một lúc, cô sẽ hiểu dụng tâm lương khổ của anh.
Nghĩ đến đây, Lý Tình Thâm mới lại mở miệng, nhàn nhạt dặn: "Nhớ kỹ lời của thầy, đừng phá đi tất cả."
Lăng Mạt Mạt biết Lý Tình Thâm quyết tâm không muốn giúp Trần Uyển Như.
Về đến nhà, ngay cả hứng thú nói chuyện phiếm với Enson cũng không có.
Cô lên mạng xem những tin tức về Trần Uyển Như, càng xem đáy lòng càng khó chịu.
Cô nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên mình gặp Trần Uyển Như, khắp người chị ấy có mùi vị phong trần, nhưng lại nhìn ra cao ngạo như vậy, giống như hoa sen nở trong vũng bùn thoạt nhìn vô tâm, lại hết lần này đến lần khác giúp đỡ cô, thậm chí còn vì cô, ra tay đánh đã Giản Thần Hi mấy bạt tay chị ấy còn nói với mình, trong vòng tròn này ranh giới cuối cùng người không có đạo đức, không cần đấu với người ta, nếu không chỉ biết thua mà thôi? Trần Uyển Như bởi vì một câu châm chọc của Giản Thần Hi không quan trọng, mà ở lễ trao giải giúp cô đòi trở về!
Trần Uyển Như vì cô làm nhiều như vậy, bây giờ chị ấy xảy ra chuyện, muốn cô ngồi yên không quan tâm sao?
Cô không làm được là thật không làm được.
Có lẽ thật sự giống như lời Lý Tình Thâm, cô rất ngây thơ, rất đơn thuần, hoặc là nói, cô rất ngốc.
Cơ hội không đến dễ như vậy, đổi lại là ai, đã sớm vô cùng vui mừng, đâu có còn tâm tình bận tâm cái gọi là bạn bè kia?
Nhưng cô không phải là bọn họ, cô là Lăng Mạt Mạt, âm nhạc là ước mơ của cô, nhất tỷ là mục tiêu của cô, nhưng cô không muốn bị những thứ ích lợi cùng vinh quang này mà mai một lương tâm mình.
Tất cả người trên thế giới không giúp Trần Uyển Như, mà cô muốn dùng năng lực của mình đi giúp Trần Uyển Như!