Tại lúc bom hẹn giờ phá vỡ kính, bay đến giữa không trung, vừa lúc đến thời gian, ầm ầm nổ tung, mở ra một màn ánh sáng đỏ và sương mù, chỉ là chấn động lỗ tai, thủy tinh bắn tung tóe, nhưng chưa gây thương tổn tính mạng.
Thật sự là hữu kinh vô hiểm*!
(*) Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.
Đừng nói là Lăng Mạt Mạt sợ tới mức sau một lúc lâu không có phản ứng, ngay cả Lý Tình Thâm, bây giờ anh cũng cảm thấy mọi thứ ban nãy, giống như một giấc mơ!
Cho dù người từ trước đến nay bình tĩnh ung dung như anh, nhớ lại một màn kia, vẫn là, lòng còn sợ hãi, tràn đầy sợ hãi.
Lúc này, những cấp cao vốn họp ở trong phòng hội nghị đã sớm tới rồi, bọn họ đều là người đã trải qua sóng to gió lớn, nhưng mà vẫn bị chuyện nguy hiểm vừa rồi hù dọa tới mức một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
Phó tổng ES đạp vào trong phòng đầu tiên, lau mồ hôi nhỏ giọt trên trán, đáy lòng tràn ngập vui mừng nhìn Lý Tình Thâm, hoàn hảo không có việc gì, nếu như thật sự có việc, Lý thiếu gia của tập đoàn Bạc Đế chết trong cao ốc ES, sợ là mấy trăm cơ quan ES cũng bị san bằng thôi!
“Lý thiếu gia, Lăng tiểu thư, các người vẫn ổn chứ?”
Lăng Mạt Mạt vẫn còn hơi run rẩy, sắc mặt trắng xanh gắng gượng nặn ra một nụ cười tươi tắn với Phó tổng ES, cứ thế không nói một chữ nào.
Lý Tình Thâm gật đầu với Phó tổng ES, nói: “Vẫn ổn.”
Có người đã báo cảnh sát trước, Lý Tình Thâm vừa dứt lời, lập tức có rất nhiều cảnh sát chạy tới.
Đầu tiên là kiểm tra hiện trường một lần, sau đó có hai cảnh sát còng tay bọn bắt cóc kia lại, mang đi.d.đ/l.q.đ
Cảnh sát đứng đầu đi lên phía trước, biết Lý Tình Thâm, giọng điệu cung kính: “Lý thiếu gia, hiện tại có thể phiền ngài và Lăng tiểu thư tới Cục Cảnh sát cùng chúng tôi một chuyến, lấy lời khai không?”
Lý Tình Thâm trước tiên quay đầu, nhìn chằm chằm Lăng Mạt Mạt, hỏi: “Có thể chứ?”
Lăng Mạt Mạt nhẹ nhàng nói một câu: “Có thể.”, lúc này Lý Tình Thâm mới không có biểu cảm gật đầu với cảnh sát.
Cảnh sát đứng đầu quay lưng đưa tay ra hiệu xin mời, Lý Tình Thâm và Lăng Mạt Mạt một trước một sau cất bước đi theo, chân Lăng Mạt Mạt mềm nhũn, suýt nữa ngã trên mặt đất, Lý Tình Thâm nhanh tay đỡ eo của cô, thân thể anh chống đỡ, cơ thể Lăng Mạt Mạt cứng đờ, nhưng không né tránh, Lý Tình Thâm lại tự nhiên nửa ôm nửa bế cô xuống lầu, lên xe cảnh sát.
Lăng Mạt Mạt chui vào trong xe trước, Lý Tình Thâm chui vào theo, không gian trong xe vốn nhỏ, ngồi bên cạnh Lý Tình Thâm là người cảnh sát đứng đầu kia, cho nên có chút chen chúc, tay Lý Tình Thâm đặt trên lưng cô cũng không lấy ra, hai người kề sát thật sự rất gần, Lăng Mạt Mạt giống như làm tổ trong lòng Lý Tình Thâm.
Lăng Mạt Mạt cắn cắn môi dưới, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lý Tình Thâm rất nhanh, hình như anh ý thức được cô đang nhìn anh, đúng lúc cũng quay đầu, đối diện với ánh mắt của cô, Lăng Mạt Mạt hơi gấp rút cúi đầu, tốc độ tim đập trở nên đặc biệt nhanh.
Mà Lý Tình Thâm lại không có chút phản ứng nào, vẫn ôm eo cô như cũ, Lăng Mạt Mạt lại chẳng dám thở mạnh một tiếng vẫn duy trì tư thế cứng ngắc, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Cuối cùng cũng đến Cục Cảnh sát, xe dừng lại, Lăng Mạt Mạt nhanh chóng đẩy cửa xe, nhảy xuống, sau đó ra vẻ như không có việc gì hít sâu hai ngụm khí.
Sắp xếp sự việc điều tra lại, thật sự khiến cho Lăng Mạt Mạt có dạng ngậm bồ hòn làm ngọt có khổ không nói rõ, khiến cô khóc không ra nước mắt!
Bọn bắt cóc kia hoàn toàn không phải người dọn vệ sinh của ES, chỉ là ngụy trang, là một người bệnh tâm thần nghiêm trọng, cực kỳ thích nghe Giản Thần Hi hát.