Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 599: Em là mắt của anh (9)



Tốc độ nhịp tim của Lăng Mạt Mạt vẫn luôn không có ổn định, mặc dù cô biết Lý Tình Thâm cũng không biết, nhưng mới vừa rồi khoảng cách giữa cô và anh lại gần như vậy, anh làm cho cô xúc động, đến cùng không thể tập trung, cho tới tiếp đó cô cô cùng với Lý Tình Thâm tản bộ, trong lòng có chút không yên.

Lý Tình Thâm cảm thấy thời gian qua đi đã lâu, liền lên tiếng nói: "Mạt Mạt, chúng ta trở về đi thôi?"

Lăng Mạt Mạt không có trả lời.

Lý Tình Thâm lặp lại lần nữa lời mình vừa nói, ai ngờ cô gái vẫn không có cất giọng đáp, anh liền không nhịn được giơ tay lên, lắc lắc cánh tay nhỏ bé đỡ mình.

Lăng Mạt Mạt ngạc nhiên quay đầu, kinh ngạc hỏi: "Sao vậy? Thầy?"

Lý Tình Thâm không trả lời vấn đề của cô, mà hỏi: "Em làm sao vậy? Mới vừa rồi gọi em chừng mấy tiếng, em đều không nói gì."

Lăng Mạt Mạt "A" một tiếng, lại đỏ mặt, cô khẳng định mình không dám nói là bởi vì mình ảo tưởng hôn môi anh, đắm chìm trong đó, mới vừa có chút thất thần, định tiếp tục sở trường nói dối, trợn tròn mắt nói mò: "Không có gì, thầy, mới vừa rồi em nhìn thấy một người bạn nhỏ rất đẹp mắt, vì vậy thất thần"

Giọng điệu Lăng Mạt Mạt cứng rắn, nói đến một nửa, liền thét chói tai "A" một tiếng, tiếng kêu vang vọng, ngay sau đó thân thể nhỏ bé của cô liền ngã ra đất.

Cũng may cô nắm cánh tay Lý Tình Thâm, còn chưa kịp té ngã trên đất, Lý Tình Thâm cũng đã phản ứng kịp, giữ lại hông của cô, mặc dù như thế, nhưng vẫn bị trặc chân, Lăng Mạt Mạt đau tới hít vào một hơi, nước mắt suýt nữa rơi xuống, chỉ có thể cắn chặt môi dưới.

Lý Tình Thâm không nhìn thấy, trong lòng lo lắng, theo bản năng muốn sờ lấy điện thoại di động, nhưng phát hiện từ lúc ra khỏi bệnh viện, không có mang điện thoại di động, vì vậy có chút nóng nảy hỏi thăm: "Thế nào? Bị thương ở chỗ nào? Tại sao không cẩn thận như vậy?"

Lăng Mạt Mạt nhịn đau, sợ hãi trả lời: "Em bị trật chân, không thể bước đi rồi."

Sau khi nói xong, cô liền ảo não nói thầm: "Làm thế nào đây? Em không có mang điện thoại di động, chúng ta trở về thế nào?"

Lý Tình Thâm không nói gì, trầm mặc hồi lâu, anh mới xoay người, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: "Lên đây đi."

Lăng Mạt Mạt mơ hồ có thể đoán được Lý Tình Thâm định làm gì, kinh ngạc bật thốt lên: "Anh muốn làm gì?"

"Không phải là không thể đi bộ sao? Anh cõng em." Giọng Lý Tình Thâm ôn hoà, nhưng đáy lòng lại chứa một chút phiền não, là tức với chính mình, nếu như ánh mắt của anh êm đẹp, thì có thể nhìn xem cô bị thương có nghiêm trọng hay không, bây giờ thậm chí ngay cả quan tâm cơ bản nhất cho cô anh cũng không làm được!

"Nhưng" Lăng Mạt Mạt chỉ nói hai chữ, liền không có cách nào nói với anh, mắt anh không nhìn thấy thì trở về thế nào!

Cô cắn cắn môi dưới, uyển chuyển nói: "Chúng ta tìm người, để cho người đó giúp gọi người của bệnh viện đi!"

Lý Tình Thâm nắm chặt tay lại, trong lòng âm thầm có chút khổ sở, thả xuống tầm mắt, mím mím môi, nói: "Không cần phiền toái như vậy!"

Lăng Mạt Mạt nhẫn nhịn, phản bác Lý Tình Thâm.

Lý Tình Thâm biết Lăng Mạt Mạt lo lắng, nghiêng đầu, lại mở miệng: "Em lên đi, nói cho anh biết, đi như thế nào, là được rồi!"

Giọng anh rất ôn hòa, lộ ra một vẻ bình tĩnh.

Lăng Mạt Mạt do dự một chút, liền khe khẽ gật đầu, từ từ nằm ở trên lưng của Lý Tình Thâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.