Vẻ mặt Giản Thần Hi càng kinh ngạc nhìn Lục Niệm Ca.
Cô ta ngồi đó không nhúc nhích, ánh mắt không chớp chỉ sợ tất cả đây chỉ là ảo giác, hồi lâu sau cô ta mới nháy mắt giật mình, qua khoảng mười mấy giây cô ta há miệng gọi một tiếng: “Niệm Ca.”
Lục Niệm Ca nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Giản Thần Hi cũng không biết chuyện gì xảy ra, nước mắt cứ thế xông lên hốc mắt, mang theo nóng rát chua xót, cô ta cảm thấy trong cổ họng cũng bị nghẹn lợi hại.
Cô ta cảm giác mình đối xử với Lục Niệm Ca như vậy, đến bước đường như hôm nay vốn không hy vọng xa vời gì cả, chứ đừng nói là tình cảm yêu đương của anh ta.
Nhưng bây giờ anh ta lại nói cho cô ta biết, anh ta không phải không có tình cảm với cô ta.
Nước mắt cô ta lộp bộp rơi xuống, giơ tay lên che mặt không nói được chữ nào.
Lục Niệm Ca nhìn bộ dạng Giản Thần Hi lệ rơi đầy mặt, hồi lâu mới hạ mí mắt mở miệng nói: “Tiểu Hi, thật không dám giấu diếm, tôi rất yêu Mạt Mạt, nhưng tôi đối với em, không phải hoàn toàn không có tình cảm. Ít nhất thời gian đầu lúc mất trí nhớ em chăm sóc tôi ngày đêm không rời, lúc ấy tôi thật sự cảm thấy em rất đáng yêu. Trong lòng cảm động, nếu không cũng sẽ không đối xử với em như bạn gái Lục Niệm Ca tôi. Khi đó quả thật chúng ta không tệ, vậy nên tôi cho rằng tôi thích em nhất. Nhưng về sau nếu không có Lăng Mạt Mạt, nếu tôi không hồi phục trí nhớ thì tôi cũng không biết, thật ra tôi còn có thể yêu mãnh liệt hơn.”
Giản Thần Hi ngồi ngay ngắn ở đó, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Lục Niệm Ca nhìn cô ta: “Tôi đi tìm Mạt Mạt, cô ấy nói cho tôi biết cô ấy có người yêu. Người cô ấy yêu không phải là tôi. Thật ra thì rất bất đắc dĩ, đúng không? Lỡ chân một bước thành hận nghìn đời, lần nữa quay đầu đã là trăm năm. Đã từng thích nhất hôm nay biến thành nghìn trùng. Thật rất bất đắc dĩ.” Truyện bên lêquyydonn
“Nhưng đầu sỏ gây nên những chuyện không còn cách nào khác này, chính là cô.”
Ánh mắt Giản Thần Hi nhìn Lục Niệm Ca có chút kinh ngạc.
Lục Niệm Ca vẫn rất bình tĩnh, anh ta cong môi cười cười, đáy mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm Giản Thần Hi như cũ, nói: “Nếu như cô không giở trò dùng những thủ đoạn và quỷ kế kia mà nói, thì thật sự tôi sẽ sống tiếp với cô.”
Giản Thần Hi hơi mấp máy môi.
Lục Niệm Ca nhìn Giản Thần Hi nói: “Năm đó chuyện ở đại học X đều là do cô sắp xếp, đúng không?”
Giản Thần Hi im lặng không nói.
Lục Niệm Ca nhếch môi cười lạnh lùng, anh ta chậm rãi trừng mắt nhìn: “Thế nào? Cho tới giờ này mà cô còn không chịu nói rõ chân tướng thật sự cho tôi biết sao? Người trên toàn bộ thế giới có thể sẽ bị cô lừa gạt, nhưng mà Tiểu Hi, tôi không những hiểu rõ cô mà tôi cũng hiểu rõ Mạt Mạt, cô ấy từng là bạn gái của tôi. Phong cách sáng tác của cô ấy, cô ấy đối xử với mọi người tính tình bướng bỉnh, tôi cũng hiểu rõ vô cùng!”
Sắc mặt Giản Thần Hi tái mét, cô ta vẫn cho rằng Lục Niệm Ca không phát hiện, không nghi ngờ, không nghĩ tới thật ra thì trong lòng anh đã sớm biết hết.
Cô ta nhìn anh ta, lâu như trải qua muôn sông nghìn núi, mới mở miệng gật đầu một cái rồi nói: “Sao đột nhiên lại muốn nói mấy chuyện này?”
Lục Niệm Ca nhìn chằm chằm vào mắt Giản Thần Hi, đáy mắt nặng nề, hồi lâu anh ta mới cười nói: “Cô xem đi, đây chính là nguyên nhân vì sao tôi không thể nào yêu cô.”
Giản Thần Hi nhíu mày, Lục Niệm Ca nói tiếp: “Cô đối xử với tôi mãi mãi đều có điều bí mật, chuyện cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ sẽ thẳng thắn nói ra với tôi.”