Lang Mạt Mạt hát đến đây đáy mắt có sương mù bắt đầu lượn lờ.
Cô cố gắng cong môi, âm cuối hơi run rẩy, giữa trăm ngàn rung động đến tâm can khẽ khàng hát hết lời bài hát.
“Trong phút chốc còn sống có thể gặp được anh, thế nhưng lại phải dùng hết vận may.”
“Đến ngày hôm đó mới phát hiện từng thở chung một bầu không khí!”
Đúng vậy, đúng vậy.
Sinh thời chẳng có cô gái nào lại không muốn gặp gỡ người đàn ông như Lý Tình Thâm.
Lại có người con gái nào may mắn như Lăng Mạt Mạt gặp được người đàn ông như Lý Tình Thâm?
Nhưng cho dù gặp được, vậy thì thế nào?
Cuối cùng xài hết tất cả may mắn một đời một thế này của cô nhưng đã đánh mất tất cả tư cách.
Vì sao phải lúc cô không cách nào đi chung đường chung lối, mới có thể yêu anh?
Vì sao không phải là thời gian cô mới bắt đầu cuộc sống đẹp nhất thuần khiết nhất, gặp anh?
Chỉ đáng tiếc, cuộc sống không cách nào làm lại.
Lăng Mạt Mạt cảm thấy tất cả những thứ giữa cô và Lý Tình Thâm tựa như một giấc mộng, như câu chuyện xưa kết thúc hoàn mỹ nhất, đơn giản là sẽ kết thúc vào giờ phút này.
Cô yêu anh dừng ở giờ phút này, dừng ở giờ phút cô chưa từng nói lời yêu đã xoay người bỏ đi.
Hoàn mỹ nhất trên đời.
Lăng Mạt Mạt hát xong bài này bên trong KTV có một giây yên lặng.
Lý Tình Thâm ngồi chỗ đó ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm cô, đáy mắt sáng rực không biết đang nghĩ gì.
Trầm Lam Triết giơ tay lên đầu tiên, nhẹ nhàng phát động vỗ tay thức tỉnh Lăng Mạt Mạt.
Lăng Mạt Mạt lập tức từ trên ghế chân cao tuột xuống đi tới trước sofa.
Trầm Lam Triết thuận tay đưa cho Lăng Mạt Mạt một ly rượu, lên tiếng than thở: “Không nghĩ tới ca khúc đứng đầu mười năm trước lại được em hát với phong cách khác như vậy!”
Lăng Mạt Mạt mím môi cười: “Cảm ơn.”
Chén rượu xanh nhạt trong tay chạm vào chén kia của Trầm Lam Triết ngẩng đầu lên uống một hơi, dự định bình ổn cảm xúc quay cuồng trong đáy lòng mình.
Chất lỏng lạnh như băng từ cổ họng trút vào trong bụng ngược lại càng khiến Lăng Mạt Mạt thêm khó chịu, cô bực bội nên lại cố ý uống hết ly rượu kia không còn một giọt.
Sau đó liền cố gắng làm ra vẻ không có chuyện gì cầm ly rượu đế cao trống không quơ quơ về phía Trầm Lam Triết.
Có người thấy Lăng Mạt Mạt sảng khoái như vậy lập tức đưa cho cô một ly bia, gần đây Lăng Mạt Mạt bị Lý Tình Thâm khiến thần hồn điên đảo rất muốn mượn rượu giải sầu, cho nên không từ chối rượu đưa tới, chỉ chốc lát đã uống mấy ly.
Tầm mắt Lý Tình Thâm vẫn dừng trên người Lăng Mạt Mạt, lúc cô lại giơ một ly rượu lên cuối cùng không nhịn được đứng lên đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng từ đầu ngón tay cô cầm lấy ly rượu kia, đáy mắt mang theo phần quan tâm giọng nhỏ nhẹ dịu dàng mở miệng nói: “Uống ít một chút.”
Ngón tay anh đụng vào đầu ngón tay cô mang theo dòng điện, thuận thế truyền vào tận đáy lòng cô, khiến cơ thể cô khẽ run rẩy, nhưng chỉ giương mắt nhìn anh rồi rũ mắt cong môi lộ ra giọng nói ngọt ngào và nụ cười khéo léo: “Ùm.”
Lý Tình Thâm chứng kiến Lăng Mạt Mạt dịu dàng như vậy chỉ cười khẽ, rồi dẫn theo cô quay lại trên ghế sofa.
Anh cách cô rất gần, trên người có mùi thơm vô cùng tinh khiết chui vào trong lỗ mũi cô khiến tinh thần trí tuệ cả người cô trở nên càng ngây ngốc hơn.