Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí

Chương 666: Người đàn ông không thể quên (6)



Edit: Ngọc Hân

Có phải cậu yêu người nào đó hay không?

Một câu nói đơn giản và thản nhiên như vậy khiến những bụi trần dấu dưới đáy lòng tràn hết ra ngoài.

Vào lúc này năm ngoái, cô bắt đầu đi vòng quanh thế giới để quay lại những phong cảnh đẹp.

Vào lúc này năm ngoái trước phần mộ của ông cố, cô nói với một người, trên thế này chỉ còn sót lại mình cô, anh nói, cô còn có anh.

Vào lúc này năm ngoái, cô bắt đầu dần yêu một người.

Chỉ chớp mắt một năm đã trôi qua.

“Mạt Mạt, sao vậy?” Giọng Lâm Hiểu Nhu truyền tới Lăng Mạt Mạt mới đảo tròng mắt lấy lại tinh thần, cô cong môi theo Lâm Hiểu Nhu tiếp tục đi về phía trước, đang đi Lăng Mạt Mạt lại đột nhiên lên tiếng hỏi thăm: “Hiểu Nhu, hôm nay là ngày mấy?”

Lâm Hiểu Nhu xem lịch, lúc này Lăng Mạt Mạt mới hạ mí mắt xuống, ngày này năm ngoái là sinh nhật của anh.

Lăng Mạt Mạt lập tức nói một câu với Lâm Hiểu Nhu: “Tớ không đi học, tớ có chút việc phải làm.”

Nói xong cô liền quay đầu trở về ký túc xá, Lâm Hiểu Nhu chu mỏ một cái rồi quay bước theo Lăng Mạt Mạt trở về.

Lăng Mạt Mạt trở lại ký túc xá ngồi trước điện thoại riêng của ký túc xá, tay nhiều lần nâng lên rồi lại hạ xuống, lặp đi lặp lại rất nhiều lần cuối cùng cô mới cầm ống nghe, ấn lên bàn phím một dãy số.

Lăng Mạt Mạt cầm chặt ống nghe, vì quá dừng sức nên ngón tay hơi trắng bệch.

Tút tút tút tút tút tút.

Âm thanh vang liên tục ba lần như vậy, chỉ mười mấy giây nhưng Lăng Mạt Mạt lại thấy có cảm giác ‘sống một ngày bằng một năm.’

Rốt cuộc điện thoại cũng có người nhận, tim Lăng Mạt Mạt liền nhảy tới cổ họng, cô khẽ nhắm hai mắt lại, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại nghe thấy bên trong truyền tới một giọng nữ, rất êm tai mềm mại đáng yêu và nhẹ nhàng: “A lô, xin chào.”

Lâm Hiểu Nhu vẫn luôn cẩn thận quan sát Lăng Mạt Mạt, cô ấy nhìn thấy sau khi cô gái gọi điện xong rõ ràng có hai giọt nước mắt rơi xuống đất. Lâm Hiểu Nhu ở cùng Lăng Mạt Mạt gần chín tháng, cô ấy vẫn luôn cảm thấy Lăng Mạt Mạt giống như một người không có cảm xúc. Bây giờ trong lúc bất chợt thấy cô khóc, nhất thời hơi luống cuống, không nhịn được mở miệng nói: “Mạt Mạt, cậu làm sao vậy?”

Lăng Mạt Mạt quay đầu đáy mắt chứa đầy nước, nhưng khóe môi lại nở ra nụ cười xinh đẹp nhạt nhẽo, cô lắc đầu một cái nói: “Không sao.”

Mới vừa nói xong nước mắt liền rơi xuống không ngừng.

Lâm Hiểu Nhu vội rút khăn giấy lặng lẽ đưa cho Lăng Mạt Mạt, yên lặng ngồi bên cạnh cô nhìn cô khóc.

Lăng Mạt Mạt khóc trong chốc lát mới cười rồi lau sạch nước mắt, nụ cười mang theo vài phần xấu hổ, đột nhiên mở miệng hỏi: “Không phải cậu hỏi tớ có phải tớ yêu ai đó sao?”

Lâm Hiểu Nhu khẽ gật đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Mạt Mạt, tớ chỉ thuận miệng hỏi một câu, không phải chạm đến chuyện đau lòng cùa cậu đấy chứ? Xin lỗi.”

Lăng Mạt Mạt lắc đầu nói: “Không cần phải nói xin lỗi, chính xác là tớ vẫn đang nhớ một người.”

Lâm Hiểu Nhu kinh ngạc nhìn Lăng Mạt Mạt, hỏi ngược lại: “Người nào?”

“Một người đàn ông tớ không nỡ quên.” Lúc Lăng Mạt Mạt nhắc tới người này, nụ cười trên mặt rất ấm áp rất đẹp cũng rất khổ sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.