Lý Tình Thâm nhìn mắt cô, nói: “Người anh không thể quên kia chính là Lăng Mạt Mạt, anh bởi vì một tin nhắn của cô ấy mà quay về nước.”
Lăng Mạt Mạt không ngờ Lý Tình Thâm lại trực tiếp nói ra lời nói đáy lòng cô mong đợi như thế.
Cả người cô hoàn toàn bối rối, ngây ngốc đứng ở nơi đó.
Đáy lòng cô lại không có cách nào bình tĩnh lại.
Thật vui vẻ, đáy lòng anh vậy mà lại có cô.
Nhưng mà vui vẻ qua đi, cũng là tràn đầy chua xót.
Ngày đó khi cô gọi điện thoại cho anh, là một cô gái nhận, là bạn gái của anh sao? Hơn nữa anh đối với tiểu công chúa của tập đoàn Bạc Đế kia tốt như vậy, anh thích cô ấy sao? Cô chưa bao giờ thấy anh đối tốt với một người như vậy, có phải tiểu công chúa của tập đoàn Bạc Đế kia chính là người con gái anh yêu thầm hay không?
Lăng Mạt Mạt nghĩ, không nói đến một khả năng kia, cô chỉ chắc chắn là, cô không thể cùng với anh.
Cho dù cô rất muốn.
Cô muốn nói thẳng thắn với anh, cô đã từng say đắm một người đàn ông, mà cô đã bán mình cho người đàn ông kia, nhưng cô lại sợ sau khi mình nói xong, anh xem thường cô, cô càng muốn ôm may mắn trong lòng, ở cùng với anh, nhưng mà Enson và anh là bạn tốt, nếu anh biết rõ chân tướng sự việc, phải làm sao bây giờ?
Quan trọng hơn là, cô yêu anh, anh rất tốt, cô không xứng với anh, cô không đành lòng lừa gạt anh!
Nghĩ tới đây, Lăng Mạt Mạt dường như không có việc gì ngẩng đầu, cười cười, quay sang, nhìn bóng đêm bên cạnh phồn hoa như gấm, nhàn nhạt nói: “Chuyện đã qua đi lâu như vậy, đều đã quên rồi, coi như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”
Sắc mặt Lý Tình Thâm trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Không cần trả lời, anh đã rõ sự từ chối trong lời nói của cô.
Từ đầu đến cuối Lăng Mạt Mạt không nhìn Lý Tình Thâm, ánh mắt cô đau chua xót, trong nháy mắt cô không dám, sợ một chút không cẩn thận nước mắt liền rơi xuống.
Cô cố gắng để mình tỏ ra cực kỳ bình tĩnh, cô nhàn nhạt nói: “Thời gian không còn sớm, em muốn trở về kí túc xá rồi!”
Cô nói xong, liền xoay người.
Như là muốn vội vã rời đi.
Lý Tình Thâm nhìn bóng lưng của cô, có chút hoảng hốt.
Lâu như vậy, vẫn không được ư?
Bất luận anh làm như thế nào, cuối cùng cô không thích vẫn là không thích sao?
Trong nháy mắt đó Lý Tình Thâm cảm thấy mình như đứng ở một mảnh lạnh giá và trong bóng tối
Không phải anh thật không ngờ kết cục sẽ là như vậy, nhưng mà, anh vẫn muốn tự mình thẳng thắn tâm sự của anh với cô.
Giống như là từ lúc vừa mới bắt đầu anh đã biết đáy lòng cô chưa bao giờ có anh, anh vẫn lại không chùn bước đi yêu cô sâu đậm.
Đây toàn bộ toàn bộ đều là anh một bên tình nguyện.
Thật ra anh cũng biết, một tin nhắn kia cũng không đại biểu cái gì, nhưng chỉ cần cô chủ động từng chút từng chút, dù cho chỉ là một câu chúc mừng đơn giản, anh có thể buông xuống tất cả, tiến tới với cô rất nhiều rất nhiều.
Cô không tiếp nhận anh
Anh biết cô sẽ không tiếp nhận anh, chỉ là muốn thử một lần, không để bản thân hối hận.
Nhưng mà hiện tại anh mới phát hiện, đáy lòng rõ ràng là một chuyện, chân chân chính chính đợi đến khi bị cô cự tuyệt, lại là một chuyện khác.
Hóa ra vậy mà lại đau, tình yêu mười một năm của anh, bị một câu đều đã quên rồi của cô, gạt bỏ.
Đồng thời gạt bỏ, còn có toàn bộ thế giới của anh.
Anh vẫn chưa bao giờ đạt được, vẫn chưa bao giờ thổ lộ, cho nên vẫn chưa bao giờ mất đi, bây giờ thì sao?
Rốt cuộc vẫn đi tới bước đường mất đi này.
Anh không còn đường lui có thể đi, cô không thích anh, bất luận anh thâm tình thế nào, cố gắng như thế nào, cô cũng sẽ không yêu anh.