Lý Tình Thâm nghe được phiền muội ở trong giọng cô, biết rõ không nên hỏi, nhưng vẫn không éo được lo lắng trong lòng mình, lên tiếng hỏi thăm: “Hiện tại Tô Thần có chuyện, anh giúp cậu ấy nghe điện thoại, em có chuyện gì nói thẳng đi.”
“Không sao, chỉ là em gọi cho anh ấy thôi.” Lăng Mạt Mạt nhỏ giọng nói.
Trong điện thoại hoàn toàn yên tĩnh.
Lăng Mạt Mạt nhìn xung quanh một chút, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Hẹn gặp lại.”
Liền cúp luôn điện thoại.
Lý Tình Thâm vốn phải xét vé, anh kéo theo hành lý đi hai bước, trong đầu quanh quẩn đều là giọng điệu uất ức của Lăng Mạt Mạt vừa rồi, cuối cùng vẫn không yên lòng gọi điện thoại cho Tô Thần đánh.
Tô Thần nói anh gọi điện thoại hỏi một câu, liền cúp.
Ước chừng qua ba phút, Tô Thần liền cho Lý Tình Thâm.
“Tình Thâm, bởi vì phòng của Mạt Mạt xuất hiện chút chuyện, bị chủ cho thuê đuổi ra ngoài, bây giờ không có chỗ ở, trên người cũng không còn quá nhiều tiền, một mình lang thang trên đường. Mình và A Thánh Dịch Thiển đều không ở thành phố X, hiện tại cũng không kịp về, cậu đi đón giúp một tay đi, trước ở lại nhà cậu.”
Ánh mắt Lý Tình Thâm khẽ lóe, khẽ nói một câu: “Mình biết rồi.”
Sau đó liền cúp điện thoại, xoay người đi ra khỏi sân bay.
Hành lý của anh còn ở chỗ của nhân viên sân bay.
Nhân viên liên tục kêu chừng mấy tiếng: “Lý Thiếu Gia, Lý Thiếu Gia.”
Lý Tình Thâm không chút nghe thấy, cả người nhanh chóng biến mất.